Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 53: Hiểu Lầm Mỹ Diệu

Chương 53: Hiểu Lầm Mỹ DiệuChương 53: Hiểu Lầm Mỹ Diệu
         Dứt lời, nam tử hùng trán trực tiếp xoay người rời khỏi sân nhỏ, đi về phía Thiên Cần Phong, phía sau hắn là một đám đệ tử nội môn đi theo.
Ở một cái tiểu viện khác, cảnh tượng cũng không kém là bao. Một đám nội môn đệ tử hùng hổ theo sau một nữ đệ tử xinh đẹp, quy môn cực lớn kéo đến Thiên Cần Phong.
Nhân mã song phương gặp nhau, ai cũng không nhường ai, tốc độ tăng nhanh, không bao lâu sau đã đuổi đến chân núi Thiên Cần Phong.
Nhìn thấy nhiều nội môn đệ tử như vậy, phần đông ngoại môn đệ tử đều vô thức né tránh.
Nhất là ngoại môn đệ tử, bọn họ hiểu rất rõ chênh lệch giữa ngoại môn cùng nội môn.
Ngoại môn đệ tử Thiên Vân tông muốn bước vào nội môn phải đạt đến Luyện khí tầng 4.
Mà Luyện khí tầng 7 chính là ngưỡng cửa trọng đại đầu tiên trên con đường tu tiên. Bước vào Luyện khí tầng 7 không chỉ đề thăng thực lực, tuổi thọ cũng tăng lên một bước dài.
Cho nên nếu có thể bước vào Luyện khí tầng 7 thì liền đại biểu cho có hi vọng Trúc Cơ.
Nội môn đệ tử chính là những người có hi vọng Trúc Cơ, tương lai rất có thể trở thành trưởng lão đệ tử Thiên Vân tông, ngoại môn vốn không thể sánh nổi.
...
- Là nội môn Tôn Thiên Cương Sư huynh cùng Triệu tiểu Nhã sư tỷ!
- Hai người bọn họ sao lại đến Thiên Cần Phong, chắc có lẽ là đến gặp Thánh Tử!
Đám ngoại môn đệ tử nhỏ giọng nghị luận, tuy địa vị của Thánh Tử cao hơn nội môn đệ tử, nhưng nội môn Đại sư huynh cùng Nhị sư tỷ đều là cường giả Trúc Cơ, đã tạo vị thế nhiều năm trong môn, lực uy hiếp không phải một Thánh Tử đột nhiên xuất hiện có thể so sánh được.
Tôn Thiên Cương cùng Triệu Tiểu Nhã không lên tiếng, nội môn đệ tử bên cạnh chủ động giúp bọn họ hỏi rõ tình huống, biết được Trần Trầm đến đây là để thăm hỏi bằng hữu cũ.
Nghe xong, hai người lẳng lặng đứng yên tại lối ra dưới chân núi chờ đợi, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau, đều không cho đối phương sắc mặt gì tốt.
...
Đại khái khoảng nửa giờ, rốt cuộc Trần Trầm cũng mang theo Trương Kỵ hạ sơn, thấy dưới chân núi có nhiều người tụ tập như vậy, trong lòng hắn thoáng kinh ngạc, bất quá cũng không để tâm, chỉ nghĩ đám người Thiên Vân tông này đang có hoạt động đặc biệt gì đó.
- Trong hai người kia, người soái hơn chính là Thánh Tử!
- Hắn chính là tân nhiệm Thánh Tử Trần Trầm!
Tiểu đệ, tiểu muội bên cạnh Tôn Thiên Cương cùng Triệu Tiểu Nhã đồng thời chỉ về phía Trần Trầm.
Nghe vậy, hai người liếc mắt nhìn sang, cẩn thận dò xét Trần Trầm một lượt từ trên xuống dưới.
Không chỉ có bọn họ, nhưng đệ tử nội môn khác cũng đồng loạt nhìn sang.
Thoáng cái bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Trần Trầm có cảm giác hơi mất tự nhiên.
Tuy hắn là chưởng môn tương lai, tất cả mọi người muốn nhìn một chút cũng không phải chuyện gì quá đáng, hắn có thể hiểu được. Thế nhưng những ánh mắt kia cũng quá nóng đi, khiến hắn có chút chịu không nổi.
- Khục khục, Trương Kỵ, ngươi không cần tiễn ta nữa, tự ta hồi chủ phong, nhớ kỹ những lời ta đã nói.
- Vâng, đại ca! - Trương Kỵ đáp, lúc này, trong đầu hắn vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện bốn vạn lượng, căn bản không chú ý đến tình huống dường như có gì đó không đúng.
Từ biệt Trương Kỵ, Trần Trầm không nhìn thẳng đám nội môn đệ tử, phủ lên lớp mặt nạ cao thâm mạt trắc, từ từ đi đến lối ra dưới chân núi.
Bọn họ muốn nhìn thì để bọn họ nhìn đi.
Để bọn họ biết được chưởng môn tương lai của mình có khí độ bất phàm bực nào, đó cũng là chuyện tốt.
Lúc Trần Trầm sắp đến gần đám nội môn đệ tử, tay áo Tôn Thiên Cương chợt động, ngay sau đó, một khối hoàng kim to cỡ nắm tay rơi xuống bên chân Trần Trầm.
Tôn Thiên Cương đã từng đến thế tục, biết rõ người ở đó coi trọng tiền tài, chớ nói chi là hương dã thôn dâ, nhìn thấy nhiều tiền như vậy chắc chắn sẽ hưng phấn chạy qua nhặt.
Nếu một màn này rơi vào mắt ngoại môn đệ tử, khẳng định bọn họ sẽ sinh lòng coi thường.
Bởi vì so với phàm nhân, tu tiên giả bọn họ vốn rất khinh khường tài vật phàm tục.
Quả nhiên, nhìn thấy hoàng kim bên chân, Trần Trầm lập tức ngừng bước.
Sau đó, hắn chần chờ một lát.
Nói thật, hắn cũng không hiểu vị đệ tử có vẻ ngoài cường tráng này ném khối vàng là có ý gì.
Trầm mặc hai giây, hắn chỉ chỉ vào khối hoàng kim kia, nói với Tôn Thiên Cương:
- Vị sư đệ này, ngươi rớt tiền.
Nói xong câu đó, Trần Trầm tiếp tục dùng vẻ mặt cao thâm mạt trắc đi về phía trước.
Nghe vậy, mặt Tôn Thiên Cương tối sầm, hương dã thôn phu kia lại không đi nhặt hoàng kim như trong tưởng tượng của hắn, thậm chí còn không hiểu rõ ý hắn, cái này khiến hắn rất khó chịu.
Càng khó chịu hơn chính cái xưng hô “sư đệ” kia.
Đã bao nhiêu năm!
Bao nhiêu rồi trong tông không có ai xưng hắn một tiếng “sư đệ”.
Nhưng thiếu niên trước mặt thoạt nhìn chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi lại hết lần này đến lần khác thật sự là sư huynh của hắn.
- Đây là vàng của ngươi!
Nghẹn một hơi, lát sau, Tôn Thiên Cương ồm ồm nói.
Hắn cũng không tin một hương dã thôn phu nhìn thấy vàng sẽ thờ ơ.
Trần Trầm nghe vậy dừng bước, sau đó thật sâu nhìn Tôn Thiên Cương, trên mặt lộ vẻ suy tư, một khắc sau, hắn bừng tỉnh đại ngộ, nhặt hoàng kim trên mặt đất lên, ánh lóe lên một tia ý vị thâm trường.
- Không ngờ vừa mới trở thành Thánh Tử đã có người hối lộ ta, địa vị cao quả nhiên dễ mục nát.
Đáng tiếc, tên ngốc tử này hẳn là mới nhập môn, không biết những thứ như hoàn kim trong mắt tu tiên giả vốn chẳng là gì. Hơn nữa, đút lót trước mặt nhiều người như vậy, cho dù là vứt trên mặt đất cũng không khỏi quá mức trắng trợn.
Bất quá, nói gì thì đây cũng là phần lễ vật đầu tiên thu được, cho hắn ta một cái mặt mũi vậy, thuận tiện để những đệ tử khác biết được, Trần Trầm hắn cũng không phải người không thấu tình đạt lý.
Cái gọi là Thiên kim mãi mã cốt (1), giờ phút này Trần Trầm coi như cảm nhận được bản thân cũng có bực này quý khí.
(1) Ngàn vàn mua xương khô: Ý nói khao khát cầu hiền tài.
Nghĩ đến đây, hắn trịnh trọng nhìn Tôn Thiên Cương, dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc hỏi:
- Sư đệ, ngươi tên là gì?
Thấy Trần Trầm rốt cuộc cũng nhặt vàng lên, Tôn Thiên Cương còn đang tự hỏi nên nói câu gì tiếp theo để khiến tên tân nhiệm Thánh tử này mất mặt, đột nhiên nghe hắn hỏi, lập tức ngạo nghễ đáp:
- Tôn Thiên Cương!
Trong mắt hắn, cái tên Tôn Thiên Cương này ở Thiên Vân tông không ai không biết không ai không hiểu, căn bản không cần thêm bất luận tiền tố gì cũng đủ để chấn nhiếp nhân tâm.
Nhưng hắn không ngờ là Trần Trầm thật sự không biết, càng chưa từng nghe qua.
Nghe Tôn Thiên Cương báo danh tự, Trần Trầm nặng nề vỗ vỗ bờ vai hắn, sau đó nghiêm túc nhìn chúng đệ tử xung quanh, lớn tiếng nói:
- Về sau Tôn Thiên Cương chính là tiểu đệ của bản Thánh tử, nếu các ngươi muốn khi dễ hắn, tốt nhất nên cân nhắc hậu quả, bằng không chớ trách bản Thánh tử trở mặt vô tình!
Nghe thế, đám người lặng ngắt như tờ, sắc mặt Tôn Thiên Cương thoáng cái biến thành màu gan heo.
Trần Trầm cho rằng hắn kích động, cười khẽ một tiếng, sau đó nhét khối hoàng kim kia vào tay Tôn Thiên Cương, chân thành nói:
- Sư đệ, thứ này không dùng được trong tiên môn, ngươi đi gánh nước có thể đổi được linh thạch đấy! Bất quá lễ nhẹ tình trọng, ta cũng không phải người không hiểu lý lẽ, về sau nếu ngươi bị khi dễ, cứ trực tiếp nói ra tên ta!
Dứt lời, Trần Trầm ném cho Tôn Thiên Cương một ánh mắt cổ vũ, sau đó tiêu sái rời đi, vừa xoay người, trên môi hắn lộ ra nụ cười hiểu rõ.
Trải qua chuyện này hắn là mọi người đều hiểu rõ!? Muốn cầu bảo hộ thì phải cho chút lễ vật, đúng không?
- Ha ha, ta thực cơ trí!
Âm thầm tán thưởng mình một câu, sau đó, Trần Trầm mang theo tâm trạng vô cùng tốt rời khỏi Thiên Cần Phong, bỏ lại đám đệ tử ngoại môn hỗn loạn đứng dưới chân núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận