Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 64: Ưu Tú Cũng Là Một Loại Phiền Não

Chương 64: Ưu Tú Cũng Là Một Loại Phiền NãoChương 64: Ưu Tú Cũng Là Một Loại Phiền Não
         Lấy được Ma Môn lệnh bài, Trần Trầm lập tức gọi Trương Kỵ, bắt đầu dựa theo kế hoạch đi thu hoạch cơ duyên.
Ưu tiên nhất hiển nhiên là những cơ duyên có thời gian hạn định, về phần đào quáng các loại, Trần Trầm không gấp, chỉ cần biết rõ vị trí quặng mỏ, về sau vẫn có thể đào được.
Cứ như vậy, hai ngượi bận rộn cả buổi trong Thiên Vân sơn mạch, trời dần dần tối xuống.
Trần Trầm cùng Trương Kỵ lại chẳng chút mệt mỏi, bởi vì nửa ngày này, thu hoạch của bọn họ cực kỳ phong phú, nếu đem đổi thành linh thạch chỉ sợ giá trị cũng hơn vạn.
Đáng tiếc Trương Kỵ là một tên trì độn, hắn căn bản không biết giá trị của mấy thứ này, chỉ biết lấy được liền kín đáo đưa cho Trần Trầm, tựa như chỉ cần làm chứ không cầu hồi báo, nhìn thấy khiến Trần Trầm cũng có chút đau đầu.
Người thành thật trong truyền thuyết có lẽ chính là như vậy…
- Huynh đệ, nghỉ một lát, hiện tại không gấp.
Trần Trầm thấy Trương Kỵ vẫn một bộ thanh niên nhiệt tình, nhịn không được lên tiếng.
- A… Đại ca, lúc trước không phải nói rất gấp à? – Trương Kỵ đần mặt ra, hồi đầu Trần Trầm kéo hắn đi, nói là việc cấp bách đấy!
- Có nhiều thứ ta không hiếm lạ, làm người quan trọng nhất vẫn là tiêu sái, mấy thứ như thiên tài địa bảo này… Nói sao cũng lấy không hết mà.
Trần Trầm nằm dài trên bãi cỏ, ngữ khí ung dung.
Một giây sau, tựa hồ sực nhớ ra cái gì đó, đột nhiên hắn nở nụ cười.
- Đại ca, ngươi cười cái gì? – Trương Kỵ nghi hoặc.
- Nơi này là Thiên U Phong? Đại ca ngươi có hơi khát rồi, ngươi thay ta đi đến thác nước lấy chút nước được không? – Trần Trầm ý vị thâm trường nói, trên mặt còn mang theo vui sướng như có như không.
Trương Kỵ không nghĩ nhiều, cầm lấy ấm nước chạy đến thác nước Thiên U Phong.
Nhìn bóng lưng tiểu đệ nhà mình, trong mắt Trần Trầm lóe lóe, căn cứ theo lời hệ thống, lúc này đến Thiên U Phong là có thể nhìn thấy nữ đệ tử ngoại môn nào đó tắm rửa nha.
Tiểu tử Trương Kỵ này quá mức chất phác, phải cần một chút kích thích mới được.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm nhịn không được cười ha hả.
Bất quá, một lát sau, hắn cười không nổi nữa, bởi vì hắn chợt nhớ đề một cơ duyên mà hệ thống đề cập.
Đêm nay Triệu Tiểu Nhã sẽ tẩu hỏa nhập ma, nếu hắn đi cứu sẽ làm tăng độ hảo cảm của nàng với mình, nhưng chuyện này lại khiến hắn có chút xoắn xuýt.
Vạn nhất mình đi cứu, muội tử kia quay sang yêu mình thì phải làm sao?
Phải biết chưa chắc hắn có thể yêu muội tử kia nha, về sau không nhất định sẽ phụ trách.
- Aiz… Ưu tú cũng là một loại phiền não, nếu ta không ưu tú, cũng chẳng phải nghiêm cẩn kiềm chế bản thân, nào phải nghĩ nhiều như vậy? Bất đắc dĩ mà!!
Khe khẽ thở dài, Trần Trầm vẫn quyết định đi cứu, dù sao người ta cũng đích thân đưa qua cho hắn Xích Tham.
Hơn nữa, bản thân cũng không thể bởi vì lo sợ người khác yêu mình mà thấy chết không cứu? Cái này có hơi quá khoa trương rồi!
Đang lúc Trần Trầm nghĩ mấy thứ… loạn thất bát tao này, Trương Kỵ đã ôm ấm nước quay lại, chỉ có điều mắt hắn giờ đã sưng thành mắt gấu mèo.
Trần Trầm thấy vậy liền bật dậy:
- Sao lại như vậy? Xem người ta tắm rửa nên bị đánh?
Trương Kỵ phiền muộn nói:
- Đại ca, sao ngươi biết…
- Ta nói, ngươi tốt xấu gì cũng có tu vi trên người, sao lại bị người phát hiện? – Trần Trầm thập phần khó hiểu.
Trời đất chứng giám, hắn bảo Trương Kỵ đi thác nước là muốn tiểu tử này chiếm được tiện nghi, chứ không phải muốn hố hắn.
Nghe đại ca nhà mình hỏi, Trương Kỵ dụi dụi mắt, ánh mắt có chút ủy khuất.
- Ta chỉ liếc nhìn một cái… Cảm thấy vị sư tỷ kia tắm rửa bên ngoài không tốt, rất dễ bị người nhìn thấy, cho nên hảo tâm nhắc nhở nàng một câu, ai ngờ nàng lại đánh ta một trận.
Trần Trầm nhất thời á khẩu, một lúc lâu sau, hắn mới sâu kín thở dài.
Mặc dù hắn mới 16, nhưng tâm lý đã là 30, 40 rồi, còn tiểu tử Trương Kỵ này thì khác, chính là hàng thật giá thật mới 18, vẫn còn là loại trai tân chưa từng tiếp xúc với muội tử…
- Huynh đệ, ta thực hâm mộ ngươi, hoàn toàn không bước chân trên con đường trở thành cặn bã, không giống ta… Aiz, ta đi làm chút chuyện, lập tức quay lại.
Trần Trầm cảm thán một câu, sau đó xoay người đi về phía nội môn Thiên Kiếm Phong.
Nhìn thấy bước chân Trần Trầm có chút trầm trọng, Trương Kỵ nhịn không được hỏi:
- Đại ca, muốn ta giúp ngươi không?
- Không cần, người quá ưu tú… Có một số việc tránh không khỏi, mấy cái… phỉ báng, chửi bới kia cứ để một mình ta gánh chịu, ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
Thanh âm Trần Trầm quanh quẩn trong đêm đen, ngữ khí tràn đầy cô tịch.
Trương Kỵ lộ vẻ sùng kính, tuy nghe không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn khâm phục.

Cùng lúc đó, đỉnh núi Thiên Kiếm Phong, Triệu Tiểu Nhã đang ngồi khoanh chân tu luyện. Với tư cách là nội môn đệ tử thâm niên, nàng đã sớm có được thực lực của trưởng lão, hôm nay đã sắp bước vào Trúc Cơ trung kỳ.
Thế nhưng ngay thời điểm đột phá, tâm cảnh của nàng xuất hiện vấn đề.
Xét đến cùng, vấn đề này có liên quan đến chấp niệm đối với Thiên Vân Thần Lôi Quyết.
Trúc Cơ trung kỳ là một đạo mấu chốt, là điểm quyết định, một khi bước vào Trúc Cơ trung kỳ, tu vi của nàng trừ phi tự phế, bằng không thì không bao giờ… có khả năng tu luyện Thiên Vân Thần Lôi Quyết.
Chính chấp niệm này khiến cho tâm đột phá của nàng không kiên định, linh khí trong đan điền nhanh chóng bạo loạn.
Mấy thứ như linh khí chính là lực lượng thiên địa chi nguyên, một khi bắt đầu cuồng bạo, tính phá hư cực lớn. Lúc Triệu Tiểu Nhã ý thức mình tẩu hỏa nhập ma thì đã chập, Linh khí trong cơ thể không ngừng tàn sát bừa bãi, phá hư kỳ kinh bát mạch của nàng.
PHỐC!
Phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặc Triệu Tiểu Nhã bỗng nhiên tái nhợt, cả người thoáng cái suy yếu đến cực điểm.
Thế nhưng linh khí trong cơ thể không cách nào ổn định trở lại, lập tức có xu thế muốn trực tiếp phá hủy đan điền.
Nếu như đan điền bị phá hủy, tám chín phần nàng sẽ chết bất đắc kỳ tử, liên tưởng đến loại kết cục này, trong mắt Triệu Tiểu Nhã lóe lên vô vàn khủng hoảng, vội vã lấy từ trong ngực ra thông tin lệnh bài, nghĩ muốn liên hệ với gia gia là Hình Phạt trưởng lão.
Nhưng trong tình huống bị tẩu hỏa nhập ma, nàng căn bản không cách nào điều động được linh khí dù chỉ là một chút, không thể sử dụng thông tin lệnh bài.
Phát hiện điểm này, nội tâm Triệu Tiểu Nhã sinh ra một tia tuyệt vọng.
Trúc Cơ sơ kỳ đột phá lên Trúc Cơ trung kỳ không tính khó, cho nên nàng không để tâm, càng không tìm người thủ hộ, có ai ngờ hết lần này đến lần khác, nàng lại bị tẩu hỏa nhập ma ở cửa khẩu đơn giản như vậy…
- Cha, nương, Tiểu Nhã sợ là không cách nào báo thù thay các ngươi rồi…
Triệu Tiểu Nhã thì thào, nước mắt ngăn không được trào ra.
Thậm chí, nàng có thể tưởng tượng được gia gia sẽ bi thương thế nào khi phát hiện thi thể của nàng.
- Không được… Ta muốn sống.
Nhớ đến gia gia, ham muốn cầu sinh của Triệu Tiểu Nhã thoáng cái bị kích thích đến cực điểm, giãy dụa bò dậy, cố sức bò ra cửa.
Chỉ cần bò đến cửa hô to một tiếng, có lẽ sẽ có người nghe được.
Lúc này đây, nàng không hy vọng xa vời có thể bảo trụ tu vi, chỉ cầu sống sót, không đến mức khiến gia gia thương tâm.
Nhưng bị trọng thương, nàng căn bản không có nhiều khí lực, cho dù bò đến cạnh cửa cũng không có sức mở ra.
Nhìn đại môn gần trong gang tấc, rốt cuộc, Triệu Tiểu Nhã cũng triệt để tuyệt vọng, trực tiếp nhắm mắt chờ chết, thậm chí, nàng đã bắt đầu điều chỉnh nét mặt mình, tận lực khiến mình thoạt nhìn có hơi “an tường” một chút.
Có như vậy, sau khi nhìn thấy, gia gia sẽ bớt thống khổ, mà đây cũng là việc duy nhất nàng có thể làm hiện tại.
Nhưng ngay khi nàng cố nặn ra nụ cười thì đại môn “két” một tiếng đẩy ra.
Nghe được âm thanh này, Triệu Tiểu Nhã cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, dù sao giờ này cũng không có ai dám tùy tiện tiến vào chỗ của nàng.
- Tổn thương thành như vậy vẫn còn cười, ta phục rồi!
Lúc này một đạo âm thanh quen thuộc truyền vào tai nàng, khiến nàng có cảm giác như đã qua mấy đời.
Là hắn? Làm sao có thể?
- Ngươi không chết thì giả trang an tường cái gì? Bất quá phải nói ngươi trang cũng rất được đấy!
Lần nữa nghe được âm thanh này, Triệu Tiểu Nhã bỗng nhiên mở mắt, chỉ thấy một thân ảnh bạch y quen thuộc ngồi xổm bên cạnh nàng, trên khuôn mặt tuấn tú phiêu dật tràn đầy trêu tức.
Chẳng biết từ lúc nào, tay của thiếu niên bạch y đã đặt lên đan điền nàng, một cỗ lực hấp xả cường đại đang không ngừng hấp thu linh khí đang cuồng bạo trong đan điền.
Thấy một màn như vậy, cảm xúc Triệu Tiểu Nhã trăm mối ngổn ngang, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc này, tươi cười châm chọc trên môi thiếu niên bạch y đột nhiên biến mất, thay thế bằng lạnh lùng cực hạn.
Thấy được biến hóa trên mặt hắn, tâm Triệu Tiểu Nhã cũng nhấc lên theo.
- Há mồm! – Bạch y thiếu niên trầm giọng ta lệnh.
Triệu Tiểu Nhã thuận theo há miệng ra, một giây sau, một dòng nước lạnh tiến vào miệng nàng, ngay sau đó vô tận sinh cơ chi lực bộc phát, bắt đầu chữa trị thương thế toàn thân nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận