Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 297: Ta vô địch cùng cảnh giới

Chương 297: Ta vô địch cùng cảnh giớiChương 297: Ta vô địch cùng cảnh giới
         Giọng nói kia mơ hồ từ gần đến xa:
- Bình thường gặp người không có nhược điểm thì chúng ta mới đưa chỗ tốt, còn nắm giữ nhược điểm thì không cần làm thế, ví dụ như với ngươi.
Trần Trầm không cam lòng, cao giọng nói:
- Ngươi đưa đợt dược liệu Luyện Đan bị cướp của Bạch Phàm cho ta được không?
Vừa dứt lời, một trữ vật giới bay vào tay Trần Trầm.
Hắn mở ra xem, bên trong đựng một đống dược liệu Nam Cương, là mớ hàng Bạch Phàm đánh mất.
Trần Trầm thở phào, ít nhất moi được chút ít, tuy hắn sẽ phải nộp hết cho Ngọc Đỉnh Đan Tông, nhưng có thể khiến trong lòng hắn thoải mái hơn nhiều.
. . .
Sau khi Thiên Tà đạo chủ đi, Trần Trầm lấy ra trữ vật giới đưa cho Bạch Phàm xem.
Bạch Phàm cảm động đến rơi nước mắt, nói một đống lời tâng bốc, ước gì nâng Trần Trầm lên làm tổ tông.
Trần Trầm hung hăng nói:
- Truyền tấn về, nói là ngươi tìm đến minh chủ, về sau sẽ đi theo bên cạnh, tạm thời không trở lại.
Bạch Phàm nghe vậy hơi có chút ngây người, đây là vì sao?
Trần Trầm không nói không rằng lấy tờ đơn tội trạng của gã ra, nét mặt có chút hung ác.
Trông thấy cảnh này, Bạch Phàm cay đắng gật đầu, lấy ra lệnh bài truyền tấn.
Trần Trầm cất tờ giấy vào.
Công nhận uy hiếp người ta thật sướng.
Bạch Phàm muốn giết hắn trước, nên hắn sẽ không khách khí với gã, càng không cho chỗ tốt gì.
Nói theo lời của Thiên Tà đạo chủ là sao nhỉ?
Cầm điểm yếu của đối phương trong tay thì không cần đưa chỗ tốt, hắn hiện học hiện dùng.
Trừ phi ngày nào đó hắn thoát khỏi bể khổ, chứ không thì Bạch Phàm phải cùng hắn chìm nổi trong bể khổ.
. . .
Ngày thứ hai.
Trời dần sáng, Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông dùng Bình Sơn Yêu Hoàng đổi bảy tu sĩ nhân tộc bị bắt giữ trở về.
Tuy toàn là tu sĩ Nguyên Anh nhưng tiềm lực của đám người này không nhỏ, cho nên có thể cứu được thì nên cứu.
Quan trọng hơn là làm ra thái độ, cho tất cả tu sĩ nhân tộc biết rằng nhân tộc sẽ không dễ dàng buông bỏ bất cứ sinh mệnh của một người nào.
Làm vậy thì ngày sau yêu tộc lại đến khiêu chiến, mới có người dám ứng chiến.
Bình Sơn Yêu Hoàng trở về, còn chưa đến giữa trưa, đại quân yêu tộc lại đến trước Trấn Yêu Thành.
- Nhân tộc tạp nham! Hôm trước các ngươi đánh lén Bình Sơn Yêu Hoàng, tồi tệ vô sỉ hết sức! Hôm nay có dám ứng chiến không?
Lần này khiêu chiến là một Yêu Hoàng Nguyên Thần trung kỳ, lẽ ra nên từ sư đệ của Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông ứng chiến.
Nhưng không đợi lão bay ra Trấn Yêu Thành thì Trần Trầm đã phái Bạch Phàm ra ngoài trước.
Bạch Phàm có thể được Thiên Tà nhìn trúng tất nhiên là cường giả hàng đầu trong Nguyên Thần trung kỳ.
Mấu chốt là cách đánh của Bạch Phàm cực độ xấu xa, đánh mười phút thì có chín phút lẩn trốn, đánh một hồi Yêu Hoàng Nguyên Thần trung kỳ bắt đầu táo bạo, phun ra các lời nhục mạ bẩn tai liên hồi, nhưng Bạch Phàm chịu nhục cực giỏi, không thèm cãi lại, chỉ lặng lẽ né tránh, ngẫu nhiên mới công kích một chút.
Mãi cho đến một canh giờ sau, Bạch Phàm đột nhiên dồn sức đánh bại Yêu Hoàng Nguyên Thần trung kỳ đã tức điên, sau đó tùy ý chắp tay rồi quay về Trấn Yêu Thành.
Trông thấy cảnh này, Trần Trầm không biết nên nói cái gì.
Hèn gì người này đánh mất dược liệu được vận chuyển đi, với phong cách xấu xa như vậy, gã ném ra trữ vật giới rồi chạy trốn là chuyện bình thường.
Ngược lại bên Trấn Yêu Thành nâng cao sĩ khí, đối với họ thì có thể thắng một trận đã rất tuyệt, còn về bàn thắng đẹp hay không chẳng hề quan trọng.
Bạch Phàm rụt rè đi tới bên cạnh Trần Trầm, chắp tay nói:
- Thuộc hạ không phụ giao phó.
Trần Trầm ghét bỏ liếc Bạch Phàm, không nói chuyện.
Dù vậy, Bạch Phàm như được đại xá, phấn khởi trốn vào phía cuối đám đông.
Tiêu Vô Ưu từ đầu đến cuối đều ở đây nhìn, thấy Trần Trầm lạnh lùng với công thần đắc thắng trở về thì không kìm được nhắc nhở một câu:
- Trần Trầm, đây là cường giả từ đâu tới? Làm như vậy có phải hơi chậm trễ người ta không?
Trần Trầm lộ ra nụ cười, giải thích:
- Hắn là lập công chuộc tội, muốn bù đắp lại lỗi lầm còn lâu lắm. Sư phụ mặc kệ hắn đi, ta không giết hắn thì hắn nên mang ơn.
Tiêu Vô Ưu gật gù, không hỏi nhiều:
- Thì ra là vậy.
Đồ đệ đã nói như vậy thì phỏng chừng là kẻ thù nào đó, hắn đối xử như vậy với kẻ thù đã xem như tận tình tận nghĩa.
. . .
Yêu Hoàng Nguyên Thần trung kỳ bị đánh bại là đả kích cho yêu tộc, nhưng bầy yêu không rút lui, tựa hồ muốn phái ra yêu tộc khác khiêu chiến.
Nhìn u ám bên ngoài Trấn Yêu Thành, Trần Trầm bắt đầu suy tư.
Hiện giờ hắn xem như làm thành viên của Thiên Tà, hơn nữa hắn còn có nhược điểm ở trong tay Thiên Tà đạo chủ.
Loại tình huống này, hắn tuyệt không thể ngồi chờ chết, mặc người tùng xẻo.
Lúc trước Phá Ách Ấn buông xuống, Ngọc Quỳnh từng nói đùa kêu hắn vào Thiên Tà làm nội ứng, ngay lúc đó hắn không suy xét việc này, nhưng bây giờ không thể không suy nghĩ kỹ.
Nếu trở thành nội ứng được cao tầng nhân tộc chứng thực, vậy ngày sau cho dù sự việc đã bại lộ, cùng lắm là hắn trốn trong lãnh thổ nhân tộc, không đến mức bị hai bên truy sát.
Cũng sẽ không làm nhóm Tích Sương, Tiêu Vô Ưu hiểu lầm mình rơi vào tà đạo.
Nhưng chuyện này cần chờ sư phụ Ngọc Quỳnh bước vào Luyện Hư cảnh, lời nói nặng ký trong nhân tộc thì mới được.
Hạ Tích Sương thấy Trần Trầm nhìn bầu trời, mặt ủ mày chau thì dịu dàng hỏi:
- Trần Trầm, lại đang tâm sự sao?
Trần Trầm không có che giấu, hơi gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta quả thực gặp được khó khăn, nhưng nàng hãy tin ta, dù là quá khứ hay hiện tại, hoặc tương lai thì ta đều sẽ là một người tốt.
Hạ Tích Sương hơi ngẩng đầu nhìn Trần Trầm, trong ánh mắt trừ lo lắng ra còn có dịu dàng:
- Ta đương nhiên tin tưởng ngươi. Trần Trầm, nếu thật sự có người làm khó dễ ngươi, vậy ngươi hãy tạo dựng thanh danh đi. Khi ngươi nổi tiếng lừng lẫy trong nhân tộc rồi, mấy vị tông chủ, các tiền bối Luyện Hư sẽ không để ngươi rơi vào hiểm cảnh, bởi vì như thế sẽ đả kích nặng đến sĩ khí của toàn bộ nhân tộc.
Hạ Tích Sương không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng vì lo lắng, nàng quyết định nói ra ý tưởng của mình.
Trần Trầm nhìn nữ nhân trước mắt, lòng thầm chua xót.
Tích Sương chắc chắn muốn biết hắn trên người phát sinh cái gì, nhưng vẫn luôn không hỏi, niềm tin lớn đó làm Trần Trầm thầm tự trách, ước gì cho nàng biết chuyện Phá Ách Ấn và gia nhập Thiên Tà.
Nhưng . . . cuối cùng vẫn không thể nói nên lời.
Trầm mặc thật lâu sau, Trần Trầm ôm Hạ Tích Sương vào lòng, thì thào:
- Tích Sương, thế gian này không có việc gì có thể làm khó được ta!
Trần Trầm mắt đỏ lên, âm thanh tuy thấp nhưng cực kỳ kiên định.
Câu này không chỉ nói cho Hạ Tích Sương, càng nói cho chính hắn nghe.
Cường giả lãnh thổ yêu tộc thì sao? Chẳng qua cao hơn hắn một cảnh giới.
Lúc hắn mới bước lên đường tu tiên, rất nhiều người cao hơn hắn bốn, năm cảnh giới, cuối cùng không ai lợi hại hơn hắn.
Hạ Tích Sương đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Ta tin tưởng ngươi, đạo lữ mà ta vừa ý . . . là mạnh nhất.
Xung quanh toàn là tu sĩ cao giai, bọn họ tự nhiên nghe được đối thoại của hai người, trong phút chốc đều nhìn chằm chằm vào hai người bằng ánh mắt khó tin.
Đây còn là thiên chi kiêu nữ thường ngày hơi lạnh lùng sao?
Ài, xem ra lạnh lùng chỉ dành cho người ngoài.
Hạ Tích Sương lờ đi ánh mắt của mọi người, trong mắt chỉ có một mình Trần Trầm.
Trần Trầm thấy vậy hít sâu một hơi, giờ phút này hắn cảm giác trong người dâng lên sức mạnh vô tận.
Một khí thế mạnh mẽ âm thầm khuếch tán từ người Trần Trầm, đám tu sĩ ở xung quanh đều không kìm được lui lại mấy bước.
Trần Trầm quét mắt đám người xung quanh, thả lỏng tay ôm Hạ Tích Sương, bước ra một bước đứng trên bầu trời bên ngoài Trấn Yêu Thành.
Nhìn u ám phương xa, trong lòng Trần Trầm không hề sợ hãi, âm thanh truyền khắp xung quanh mấy chục dặm:
- Trần Trầm này vô địch cùng cảnh giới! Trên đời này có ai không phục?
Bạn cần đăng nhập để bình luận