Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 400: Chính Nhân Quân Tử Trần Trầm

Chương 400: Chính Nhân Quân Tử Trần TrầmChương 400: Chính Nhân Quân Tử Trần Trầm
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
--------------------
Sau một lát, Sở Vân quay người rời đi, nhưng trong lòng thì thở dài một hơi.
Tìm người câu dẫn...
Làm gì dễ tìm như vậy.
Nam nhân của Tông chủ, có thể có mấy người dám có ý đồ, nàng nhất định cần an bài tốt đường lui cho người ta, nói không chừng mới có người dám chó cùng rứt giậu.
Đây cũng không phải là một chuyện đơn giản....
Sáng sớm hôm sau, Trần Trầm đang tu luyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, kèm theo đó là một âm thanh thanh thúy như chim hót.
- Công tử, ta tới đưa cơm cho ngươi, tất cả đều là thiên tài địa bảo làm thành.
Nghe nói như thế, thần niệm Trần Trầm hơi động, cửa phòng mở ra, ngay sau đó một nữ tu xinh xắn lanh lợi, nhưng dáng người lại có lồi có lõm chậm rãi đi đến.
Nữ tu này mới vừa vào cửa, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, dùng chân nhẹ nhẹ khép cửa phòng lại.
- Công tử, mời ngài dùng ~
Nữ tu cúi người, đồ ăn từ trong nhẫn trữ vật lần lượt hiện ra, mỗi lần lấy ra một món ăn, nàng sẽ hơi khom một thoáng eo.
Bởi vì y phục của nàng mặc cực thấp, cho nên mỗi lần khom đều có một tia xuân quang chiếu vào trong mắt Trần Trầm.
Trần Trầm nhẹ nhàng nếm thử một miếng thức ăn do thiên tài địa bảo làm thành, trong lòng vui thích.
Cơm chùa này không khỏi cũng quá thơm.
Khó trách kiếp trước có ít người ưa thích ăn bám, thật sự là cơm chùa quả thực ăn ngon.
- Công tử, ngươi tu luyện thời gian dài như vậy, cần ta đấm lưng cho ngươi sao?
Nữ đệ tử kia tha thiết nói, tay nhỏ trong lúc bất tri bất giác đã phóng tới trên bờ vai Trần Trầm.
Trần Trầm nghe đến đây hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía nữ đệ tử này.
Lúc này nàng mới chú ý tới nữ đệ tử này dáng dấp cũng cực kỳ thanh thuần, phối hợp dáng người hỏa bạo kia có như thế mấy phần hương vị nam nhân đều hiểu.
- Không cần, ta là tu sĩ Luyện Thể, một chút mất tập trung sẽ tổn thương đến ngươi.
Trần Trầm nói khéo từ chối.
Hắn tại chờ đợi ở Lê Tiên tông mấy ngày, hễ nữ tu, mặc kệ niên kỷ lớn bao nhiêu đều đối với hắn đứng xa mà trông.
Ngay cả một vài lão ẩu cũng không dám nói thêm vài câu với hắn, một bộ sợ sẽ bị hiểu lầm.
Giờ đây nữ đệ tử này lại dám càn rỡ như vậy, vậy chỉ có hai loại khả năng.
Loại thứ nhất, đó chính là trong đó có trá. Loại thứ hai, đoán là hắn mị lực quá lớn, nữ đệ tử này không chịu nổi.
- Công tử là Luyện Thể tu sĩ, thân thể kia nhất định rất khỏe mạnh đi.
Nữ đệ tử nhẹ nhàng nói, ngữ khí có một ít ý thâm trường.
Trần Trầm không nghĩ nhiều như vậy, bình tĩnh nói:
- Đó là tất nhiên.
- Công tử, vậy ngài có thể thôi động công pháp để cho ta tiếp thu thân thể phía dưới ngươi cứng đến bao nhiêu hay không?
Phốc!
Trần Trầm nghe vậy kém chút phun đồ ăn trong miệng đi, cũng may thời khắc mấu chốt, cường đại Linh Lực bộc phát, trực tiếp tiêu hóa những món ăn còn ở trong miệng.
- Tiểu cô nương, có chuyện gì thì nói thẳng, không cần làm cái trò này với ta, có lẽ ngươi không biết, con người ta thật ra là một chính nhân quân tử.
Bình tĩnh đè ép xúc động trong lòng xuống, Trần Trầm buông đũa xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía nữ tu sĩ kia.
Nữ tu sĩ nghe vậy khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hai tay nắm tại một chỗ, e lệ nói:
- Công tử ngươi hiểu lầm, ta không nghĩ quá nhiều, chẳng qua là cảm thấy công tử cả ngày bị nhốt ở chỗ này, có một ít đáng thương, trong lòng sinh ra mấy phần đồng tình, xin công tử chớ trách.
Dứt lời, một đôi mắt to của nàng nhìn về phía Trần Trầm, khuôn mặt thủy nộn giống như có thể nặn ra nước.
- Ta không trách ngươi, nếu như không có chuyện gì khác, ngươi ra ngoài đi.
Âm thanh Trần Trầm đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.
Nữ tu sĩ kia khẽ giật mình, đột nhiên có một ít không kịp chuẩn bị.
- Tiểu cô nương, ta cảnh cáo ngươi một chuyện, không được làm chuyện lấy sắc làm vui vẻ cho người, nếu không ngày sau sẽ nghiện, từ đó sẽ bước lên một con đường không lối về, ngươi hiểu chưa?
Trong lời nói của Trần Trầm có giáo dục sâu xa.
Cũng không phải hắn tưởng bở, mà là hỏi thăm hệ thống, phát hiện gần đó không ai có hảo cảm với nàng.
Vậy vì sao này nữ nhân đối với hắn nhiệt tình như vậy, đáng giá được cân nhắc.
Nữ tu sĩ nghe đến đây, trong lòng vô cùng xem thường, người trước mặt dựa vào mặt đi lên đỉnh phong nhân sinh, còn có mặt mũi giáo dục nàng, quả thực là vô liêm sỉ!
Nhưng mà vì thù lao, nàng vẫn làm ra một bộ dáng thất kinh, ủy khuất nói:
- Công tử, ta không... Nếu công tử không chào đón ta, Vậy ta đi là được.
Dứt lời nàng quay người đi ra ngoài, nhưng trong lòng tại lẩm nhẩm một hai ba, đang mong đợi Trần Trầm lưu nàng lại.
- Một!
- Hai!
- Ba!
...
- Chờ một chút!
Âm thanh của Trần Trầm đúng lúc đó vang lên.
Nữ tu sĩ nghe vậy trong lòng vô cùng đắc ý, nổi lên một xuống cảm xúc, tiếp đó bỗng nhiên quay đầu.
Giờ này khắc này, cặp mắt của nàng đã phiếm hồng, giống như chịu ủy khuất rất lớn, bộ dáng kia, quả nhiên là ta thấy mà yêu.
- Công tử ~
- Ngươi mang đĩa đi đi.
Trần Trầm chỉ những cái đĩa trên bàn, bên trong còn thừa lại một chút.
Nữ tu sĩ biểu lộ đột nhiên cứng đờ, ủy khuất trên mặt cũng không giả bộ được, thay vào đó là phẫn uất.
Sau đó nàng một mặt bất bình mang đĩa đi, rời khỏi phòng....
Chờ đến ban đêm, nữ tu sĩ này lại lần nữa tới đưa cơm.
Theo lý thuyết, tu sĩ tu vi như Trần Trầm đã sớm không dính khói lửa trần gian, coi như là thỉnh thoảng muốn ăn gì thì bảy tám ngày ăn một lần là được.
Nhưng Lê Tiên tông này ngược lại tốt, mỗi ngày đều có mấy bữa, mỗi bữa cũng đều là thiên tài địa bảo. Không chỉ mùi không tệ, còn có trợ giúp tăng lên tu vi, Trần Trầm tự nhiên sẽ không từ chối.
Lần này, nữ tu sĩ mặc quần lụa mỏng màu trắng, dáng người càng lộ vẻ yểu điệu. Nhưng mà, ngay khi nàng đi tới gần chỗ Trần Trầm đột nhiên dẫm lên quần lụa mỏng của mình.
- Ai nha!
Một tiếng duyên dáng gọi to, nữ tu sĩ nhào thẳng tới Trần Trầm.
Nương theo đó có một âm thanh quần lụa mỏng rách nát.
Trần Trầm thấy vậy thần niệm hơi động, trực tiếp nâng nữ tu sĩ kia lên, tiếp đó chỉnh tề phóng ra ngoài cửa ra vào.
Một hồi gió nhẹ thổi qua, nữ tu sĩ kia đột nhiên cảm giác có chút lạnh.
Không chỉ là vì quần lụa mỏng của mình bị rách nên lạnh, mà trong lòng càng là lạnh.
Giờ này khắc này, nàng không kiềm nổi có một ít bắt đầu hoài nghi mị lực của mình.
Phải biết... Trong tông môn, các nam đệ tử khác thấy được nàng đều không dời mắt nổi con mắt, vì sao đối mặt người này lại không thông.
- Tiểu cô nương, vì sao ngươi bước lên con đường tu chân?
Lúc này, trong phòng truyền đến một thanh âm.
Nữ tu sĩ nghe vậy trầm mặc thật lâu, rồi mới trả lời:
- Làm tiêu dao tự tại, trường sinh giữa thiên địa.
- Nếu vì để tiêu dao tự tại, hà tất làm điệu làm bộ đối với một người mình không thích, chẳng phải là làm trái bản tâm? Ta không biết là ai phái ngươi đến, cũng không biết ngươi nhận được từ người khác bao nhiêu chỗ tốt. Nhưng ngươi phải biết, nhận lấy c chút chỗ tốt kia tất nhiên có thể làm cho tu vi của ngươi tăng lên, nhưng tu vi của ngươi tăng lên là chưa phải tiêu dao tự tại sao? Giờ đây ngươi làm trái lương tâm mình đến trêu chọc ta, là bỏ gốc lấy ngọn, nếu cha mẹ ngươi còn tại thế, bọn hắn chắc chắn không muốn nhìn thấy ngươi như vậy...
Trần Trầm ở bên trong nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng nức nở nhẹ nhàng.
Sau đó tiếng nức nở càng ngày càng xa, hiển nhiên, nữ tu sĩ kia đã rời khỏi nơi này....
Cũng không lâu lắm.
Bên cạnh ao sen Lê Tiên tông, nữ tu vừa rời khỏi chỗ ở của Trần Trầm nói khẽ với một bóng hình xinh đẹp phía trước:
- Sư tỷ, ta trả nhẫn trữ vật lại cho ngài, việc này ta không làm được.
- Việc này không cần phả hoàn thành trong một sớm một chiều, ngươi hà tất nhanh như vậy đã vội vã từ chối?
Bóng hình xinh đẹp kia xoay người, chính là Sở Vân.
- Trần Trầm công tử chướng mắt ta, hơn nữa từ nay về sau... Ta muốn dựa vào thực lực của mình kiếm lấy tài nguyên tu luyện, mà không phải dựa vào đồ vật của người khác.
Sở Vân nghe được đáp án này trong mắt lóe lên chấn kinh.
Người sư muội này, nàng biết luôn luyến Linh Thạch, nhưng tối nay lại nói loại lời này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Ngươi...
- Sư tỷ, hi vọng ngươi có thể sớm ngày minh bạch một đạo lý, không quên sơ tâm, mới có trước sau, đừng quên dự tính ban đầu chúng ta bước lên con đường tu chân, tốt, cáo từ!
Dứt lời, nữ tu sĩ xoay người rời đi, biến mất trong bóng đêm, chỉ còn lại có Sở Vân tại chỗ xuất thần suy nghĩ, có một ít lúng ta lúng túng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận