Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 231: Công khai biểu thị chủ quyền

Chương 231: Công khai biểu thị chủ quyềnChương 231: Công khai biểu thị chủ quyền
         Cảm thụ dao động từ phía sau, Hạ Tích Sương bản năng xoay người lại.
Nàng vừa xoay người thì đã bị Trần Trầm ôm chặt.
- Sư phụ không thể ôm, cũng không ôm Trương Kỵ, nhưng người này thì có thể ôm đúng không?
Trần Trầm ôm Hạ Tích Sương trong vòng tay, lòng cực kỳ thỏa mãn.
- Tích Sương, đã đến rồi, không gặp ta một mặt mà muốn bỏ đi sao?
Hạ Tích Sương nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi, Trần Trầm, ta không thể giúp gì cho ngươi.
Trần Trầm nhìn nữ nhân trong vòng tay mình, trên khuôn mặt xinh đẹp dính chút vết máu, nỗi lòng của hắn phức tạp khó tả.
Trần Trầm vươn tay ra nhẹ lau vệt máu trên mặt Hạ Tích Sương, ôm siết nàng.
- Là ta không đúng, đã hứa che mưa chắn gió cho nàng nhưng bây giờ để nàng chịu khổ như vậy.
Hạ Tích Sương lắc đầu, trong mắt có chút tự trách:
- Nếu không phải hôm đó vì cứu ta thì ngươi đã không bại lộ Tiên Thiên Linh Thể, hôm nay sẽ không bị nhiều yêu tộc nhằm vào.
Trần Trầm không nói nữa, mỉm cười nhìn nữ nhân trong vòng tay mình.
Nếu muốn nghiên cứu tỉ mỉ thì ai có thể nói rõ ràng?
Chỉ trách lúc trước gặp nhau, duyên phận vô hình trói buộc hai người.
Trong một năm bước lên đường tu chân, Trần Trầm thu hoạch được một huynh đệ sẵn sàng chết thay cho hắn, một đạo lữ xa xôi vạn dặm chạy tới, thấy hắn bình an thì định đi.
Con người sống trên đời, làm nam nhi còn cầu gì nữa?
So với mớ thiên tài địa bảo trong trữ vật giới thì những điều này mới là tài phú quý giá nhất của hắn.
Giờ phút này, Trần Trầm càng khát vọng biến cường.
Chỉ khi trở nên càng mạnh mới có thể bảo vệ những người này.
Ôm nhau thật lâu sau Hạ Tích Sương đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười gọi ra một thanh trường kiếm:
- Trần Trầm, xem này, đây là Trầm Sương.
Trường kiếm nửa trong suốt, linh khí lượn lờ trên thân kiếm, mơ hồ mang theo tiên khí. Kiếm vừa rút ra thì Vạn Hóa Thần Phong của Trần Trầm phát ra tiếng ngâm khẽ vui sướng.
Vạn Hóa Thần Phong thường được uẩn dưỡng trong vỏ Uẩn Thần.
Trong vỏ Uẩn Thần ẩn chứa hơi thở của Hạ Tích Sương, nó bỗng nhiên cảm ứng được thần binh cùng nguồn gốc nên tỏ ý thân thiết.
Hạ Tích Sương nhìn Trầm Sương, nở nụ cười từ tận đáy lòng:
- Mỗi khi ngắm Trầm Sương ta là như nhìn thấy ngươi, rất có cảm giác an toàn.
Phương xa bỗng truyền đến tiếng ho khẽ.
Thấy người ngoài đến, Hạ Tích Sương phản xa muốn vùng thoát vòng tay của Trần Trầm, nhưng không thoát được.
Ngọc Quỳnh đen mặt, nàng đã hắng giọng rồi mà bị Trần Trầm lơ đẹp.
Người trẻ tuổi bây giờ phóng khoáng đến vậy sao? Trong mắt không người?
Hay Trần Trầm cố ý giả vờ như không chú ý nàng đã đến?
Không đợi Ngọc Quỳnh suy nghĩ tiếp, Trần Trầm đưa lưng hướng nàng, mở miệng nói:
- Sư phụ, ta đưa Tích Sương về Tây Cương, sư phụ về Ngọc Đỉnh Đan Tông trước đi.
Ngọc Quỳnh thầm tức giận:
- Tiểu tử này . . . đúng là thực dụng, có đạo lữ liền muốn đuổi sư phụ đi.
Nàng hừ lạnh một tiếng:
- Hạn cho ngươi ba ngày, trong vòng ba ngày mà không về Ngọc Đỉnh Đan Tông thì biết tay ta! Còn về mấy sư huynh sư tỷ không nên thân cúa ngươi thì ta mang về trước!
Ngọc Quỳnh bỏ lại một câu nói rồi bay về phía Vô Phong Sơn.
Trần Trầm liếc bóng lưng của Ngọc Quỳnh, thầm kết luận tám chín phần mười là nữ nhân này muốn mang hắn đi đánh cuộc, nhưng chưa cần gấp lắm.
Trần Trầm khinh thường thầm nghĩ:
- Hừ! Nữ nhân không có lợi thì không chịu hoạt động, sao bằng đạo lữ của ta được!
Trần Trầm nhìn về hướng Trương Kỵ và Viên Kình Thiên.
Trong khoảng thời gian này Trương Kỵ học thông minh rất nhiều, trông thấy Hạ Tích Sương liền cúi người chào:
- Tiểu đệ xin chào đại tẩu!
Viên Kình Thiên đứng bên cạnh ngây ra, sau đó lộ vẻ hiểu ra, nhanh chóng học theo:
- Tiểu đệ cũng xin chào đại tẩu!
Viên Kình Thiên nói xong không chịu thua lườm Trương Kỵ một cái.
Trương Kỵ vờ như không thấy, vẻ mặt nghiêm túc nói với Trần Trầm:
- Đại ca, sư phụ của ta đang đấu với yêu tộc, ta phải sớm trở về, chờ sau khi diệt Xích Hồ Yêu Hoàng và Cuồng Sư Yêu Hoàng rồi tiểu đệ sẽ đến tìm đại ca.
Trần Trầm mỉm cười nói:
- Ừ, nhưng không cần chờ tới khi đó, đợi ta giải quyết một số chuyện rồi sẽ đi giúp ngươi.
Hắn không thể ở mãi trong Ngọc Đỉnh Đan Tông, muốn biến cường, trừ cơ duyên ra còn phải dựa vào không ngừng chiến đấu.
Bỏ Đại Tấn qua một bên, hai nước Tề, Vệ là chỗ rèn luyện tốt nhất.
Trong lòng Trần Trầm muốn đi chiến trường chính thức ở Tây Cương, nhưng phỏng chừng sư phụ của Tích Sương không muốn thấy mình.
Hơn nữa lúc trước đã đồng ý điều kiện của người ta, chờ khi lên Nguyên Thần cảnh mới bên nhau, hiện tại cũng không thể lật lọng.
Làm vậy không phù hợp phong cách của hắn.
Trương Kỵ nghe vậy mắt sáng ngời, nét mặt trở nên cực kỳ hân hoan:
- Đại ca! Vậy ta chờ ngươi ở đất Tề, Vệ!
- Ừ, bảo trọng!
- Bảo trọng!
Trương Kỵ chắp tay, bay thẳng đến phương xa. Chốc lát sau, bốn cường giả Nguyên Anh không biết từ đâu chui ra đi theo sau Trương Kỵ.
Chờ Trương Kỵ đi rồi, Trần Trầm quay sang nhìn Viên Kình Thiên:
- Kình Thiên, ngươi về Vô Phong Sơn, nói cho tu sĩ Đại Tấn hãy chăm chỉ tu luyện, lần sau ta trở về nếu không có hai mươi Nguyên Anh thì ta sẽ bàn tay đập chết bọn họ!
Viên Kình Thiên gãi đầu hỏi:
- A, không cần ta hộ tống sao?
Trần Trầm thẹn quá hóa giận:
- Hộ tống cái búa, nhanh chóng biến đi cho ta!
Viên Kình Thiên nghe lời, mang theo ám vệ bay về phía Vô Phong Sơn.
Thấy bốn phía thanh tịnh Trần Trầm mới thở phào nhẹ nhõm.
Đưa Tích Sương về Đông Cương thế nào cũng mất một ngày một đêm, có thể ở một mình với Tích Sương lâu như vậy thật là không dễ dàng.
Hạ Tích Sương không từ chối Trần Trầm đưa mình đi, nếu đổi lại là nàng thấy hắn người đầy vết thương từ phương xa đến thì cũng sẽ không yên tâm để hắn về một mình.
Tây Cương cách Đại Tấn hơi xa, vượt qua Hỏa Diệm Sơn, đi thêm hơn mười vạn dặm về phía tây.
Dọc đường đi, tình cảm của hai người không ngừng ấm lên.
Trừ không làm chuyện gạo nấu thành cơm ra, chỗ nào sờ được là Trần Trầm không buông tha. Ban đầu Hạ Tích Sương hơi không thói quen, nhưng nàng không kìm được mềm lòng.
Dù sao hai người chỉ có thời gian một ngày bên nhau.
Chờ lúc đến Tây Cương, cảm giác tiên khí trên mặt Hạ Tích Sương đã giảm bớt, tăng thêm chút tư thái rụt rè của tiểu nữ nhân.
Hạ Tích Sương nhìn thành trì to lớn ở phía xa, trong mắt lộ tia lưu luyến:
- Trần Trầm, đến rồi.
Trần Trầm cũng nhìn thấy thành trì kia, xem dao động lan tỏa thì nó rõ ràng là một món pháp bảo to lớn.
- Chiến sự ở Tây Cương quả nhiên hơn hẳn nước nhỏ chư hầu.
Tây Cương là lãnh thổ thứ nhất bị yêu tộc công phá, chiến sự ở đây kịch liệt, thậm chí có không ít đại năng Luyện Hư tham chiến. Cường giả Nguyên Thần cảnh không dám lung tung làm bậy tại ddây, vì hở tí là có phiêu lưu sẽ chết.
Bốn đại tông môn đều dồn hết lực lượng vào Tây Cương, nên đây cũng là nơi tụ tập nhiều thiên kiêu nhân tộc nhất.
Hai người chưa đến thành trì thì sư phụ của Hạ Tích Sương, Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông đã chạy ra đón.
Thấy đồ đệ tay chân lành lặn thì Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông mới thở phào nhẹ nhõm, liếc Trần Trầm đứng bên cạnh.
- Biết đưa Tích Sương trở về, coi như tiểu tử nhà ngươi còn chút lương tâm.
Trần Trầm cười bẽn lẽn:
- Ngại quá, nên làm như vậy, sư phụ.
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông kinh ngạc nói:
- Ai là sư phụ của ngươi?!
Trần Trầm đương nhiên nói:
- Người là sư phụ của Tích Sương thì tự nhiên là sư phụ của ta.
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông im lặng, sao trước kia không phát hiện tiểu tử này da mặt dày như vậy.
- Đại sư tỷ trở lại!
Trong thành trì nổi lên vài tiếng hò re, một đám đệ tử Hạo Nhiên Kiếm Tông chạy nhanh ra.
Rất rõ ràng, Hạ Tích Sương có uy vọng không thấp trong Hạo Nhiên Kiếm Tông.
Trừ đệ tử của Hạo Nhiên Kiếm Tông còn có một đám đệ tử của tông môn khác, trong đó không thiếu thiên kiêu của ba đại tông môn còn lại.
Nhưng nhiều người nhìn thấy Trần Trầm thì trong ánh mắt đều tràn ngập địch ý, đặc biệt là một ít đệ tử nam.
Trần Trầm thấy thế bản năng đứng gần Hạ Tích Sương chút.
Trong phút chốc những địch ý càng nặng hơn, thậm chí có mấy người không chút nào e dè phát ra dao động tu vi cường đại, dường như đang khoe khoang vũ lực.
Trần Trầm thầm nghĩ:
- Chậc, nhiều người hâm mộ ghen ghét ta quá.
Trần Trầm đã đoán trước tình huống này. Tích Sương là thiên kiêu nổi tiếng lừng lẫy của nhân tộc, lại xinh đẹp, nàng thành đạo lữ của mình thì tự nhiên có thể hâm mộ ghen ghét.
Tựa như Đại Tấn có nhiều tu sĩ nữ ghen ghét với Tích Sương.
Hễ là người ưu tú thì luôn có một đống người mến mộ, hắn và Tích Sương đều như thế, không thể tránh khỏi.
- Không được, phải công khai biểu thị chủ quyền, khiến bọn họ chết tâm!
Nghĩ vậy, Trần Trầm phớt lờ ánh mắt khiếp sợ của Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông, hôn lên môi Hạ Tích Sương.
Tuy dọc đường đi đã làm chuyện này rồi, nhưng lần đầu tiên làm trước mắt bao người, mặt Hạ Tích Sương đỏ đến tận cổ.
Thật lâu sau, môi tách ra.
Trần Trầm nhìn Hạ Tích Sương vẻ mặt mờ mịt, lấy ba, bốn trữ vật giới trên người ra đặt vào tay nàng, lớn tiếng nói:
- Tích Sương, trong này có chút báu vật, có lẽ nàng có thể dùng được. Còn về bảy, tám chục vạn linh thạch cứ coi như quà gặp mặt ta tặng cho các sư đệ sư muội Hạo Nhiên Kiếm Tông.
Trần Trầm nói xong hơi nghiêng đầu, trong tầm mắt chỉ thấy bóng lưng của đám thiên kiêu hậm hực rời đi, tiếng chân giẫm mặt đất hơi bị vang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận