Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 193: Hay Để Ta Thử Xem?

Chương 193: Hay Để Ta Thử Xem?Chương 193: Hay Để Ta Thử Xem?
         Đông Cương, là vùng đất nằm sâu trong lãnh thổ Nhân Tộc, ít giáp ranh với Yêu Tộc, cũng là nơi yên ổn, hòa bình nhất.
Ngoài ra, Đông Cương cũng là danh sơn đại xuyên, động thiên phúc địa đứng hàng bậc nhất, linh khí cực kỳ nồng nặc.
Nam Cương cực nóng, nhiều đầm lầy, độc trùng; Bắc Cương thì là một vùng hoang mạc rộng lớn; Tây Cương giáp ranh với lãnh thổ Yêu Tộc.
Chỉ có Đông Cương vẫn luôn là một mảnh yên vui, ngoài bình nguyên, chính là núi cao sông lớn, phong cảnh tú lệ khỏi phải bàn, tu sĩ cùng phàm nhân cũng vô cùng thân thiện.
Có thể nói đây là cương vực phát triển, giàu có và đông đúc nhất Nhân Tộc.
“Vạn Niên Nhân Tham +2”
“Linh chi +3”
“Linh thạch +999”
...
Còn chưa bước vào phạm vi Ngọc Đỉnh Đan Tông, Trần Trầm đã có cảm giác sắp bước không nổi nữa rồi.
Bởi vì đoạn đường này thật sự có quá nhiều thiên tài địa bảo, “làm việc” ở Đông Cương một ngày gần như bằng một tháng làm việc ở hai nước.
- Sư huynh, hay là chúng ta dời tông đến Đông Cương đi, nơi này thật sự quá tốt!
Viên Kình Thiên dõi mắt nhìn đàn chim bay ngang qua, hiển nhiên, đã hoàn toàn bị thoát khỏi cơn ác mộng của mình.
Không có “ám ảnh tuổi thơ”, thoạt nhìn hắn trở nên lạc quan hơn rất nhiều.
- Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình, ngươi thì biết cái gì? Ngươi có thể mang theo con dân Đại Chu cùng Đại Tấn đến đây hết được à?
Hơn nữa, một núi không thể có hai hổ, Đông Cương là địa bàn của Ngọc Đỉnh Đan Tông, dễ gì chứa chúng ta?
Trần Trầm vừa nói vừa ném một cây linh dược vào nhẫn trữ vật.
Trước kia hắn chưa bao giờ thu linh dược từ vạn năm trở xuống, giờ thì cỡ ngàn năm cũng phải “cố” mà lấy.
Ai bảo hắn còn cả một cái tông môn phải phát triển đây này?
- Sư huynh, ngươi nghĩ nhiều rồi, chúng ta quá lắm cũng chỉ là khỉ con, Ngọc Đỉnh Đan Tông hẳn sẽ cho đấy. - Viên Kình Thiên nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Trần Trầm mặt già đỏ lên, sau đó vỗ mạnh lên vai Viên Kình Thiên một cái, mắng:
- Sao ngươi nói nhiều quá vậy hả? Ngươi có chí cầu tiến một chút được không? Bây giờ không phải lão hổ, sau này thì sao?
Viên Kình Thiên tự biết bản thân đuối lý, cúi đầu, không nói gì thêm nữa.
Hai người một đường phi hành, thẳng tiến Ngọc Đỉnh Đan Tông. Bay thêm ba ngày, rốt cuộc cũng đến một thành trì phụ cận Ngọc Đỉnh Đan Tông sơn môn.
Tòa thành này có diện tích tương đương thủ đô Đại Tấn, danh xưng Ngọc Đỉnh thành, là thành trì tiếng tăm lừng lẫy Nhân tộc.
Cũng không phải bởi vì nó quá mức hùng vĩ, mà là do việc làm ăn buôn bán trong nội thành cực kỳ phát triển.
Hơn một ngàn năm trước, trong tòa thành này, Ngọc Đỉnh Đan Tông mở hơn trăm tòa dược điếm trực thuộc tông môn, buôn bán đủ loại đan dược cho Ngọc Đỉnh Đan Tông luyện chế, từ Luyện Khí kỳ cho đến Nguyên Thần kỳ, cái gì cũng có.
Bởi vì có những dược điếm này, cho nên mỗi ngày có rất nhiều tu sĩ cùng các thế lực từ bốn phương tám hướng tụ về đây tìm mua đan dược.
Dần dần, những ngành khác trong Ngọc Đỉnh thành cũng theo đó mà phát triển nhanh chóng.
Sau một ngàn năm, nơi đây đã trở thành thành thị buôn bán lớn nhất Nhân Tộc.
Trong thành không có khu dân cư, cũng không có phủ đệ của tu sĩ, tất cả đều là phố buôn bán, tổng số cửa hàng ở đây đã vượt qua mười vạn, có lời đồn rằng ở trong thành bán thỉ chó cũng có thể làm giàu được đấy.
Bởi vì lưu lượng người trong thành quả thực quá lớn, mà càng nhiều người thì kì nhân dị tộc đương nhiên cũng không hiếm.
- Là thiên đường của kẻ có tiền như ta nha…
Nhìn hàng loạt cửa hàng với những dày bàn bày đầy các loại tài nguyên, Trần Trầm thì thào tự nói.
Về phân Viên Kình Thiên, hai mắt hắn đã không cách nào dời đi được, hận không thể trộm một phen cho đã tay.
Nhìn thấy bộ dạng của tên ngốc bên cạnh, Trần Trầm nhíu mày, nói:
- Đừng nghĩ trộm đồ, người nha ta, nếu trộm chẳng phải mất mặt lắm sao. Đừng trách sư huynh không nhắc nhở ngươi, Ngọc Đỉnh thành này là ngọa hổ tàng long không đấy, nếu ngươi động tay động chân bị người bắt được, chỉ sợ ta cũng không cứu được ngươi.
- Đã hiểu, đã hiểu! - Viên Kình Thiên gật đầu lia lịa, một bộ nhu thuận.
Một lát sau, hai người đã đi đến trung tâm Ngọc Đỉnh thành.
Nơi đây bày một cái lò đan to tổ bố, xung quanh nó có không ít tu sĩ vận thanh y, trước ngực thêu hoa văn hình lò đan.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm biết mình đã đến đúng nơi.
Ngọc Đỉnh Đan Tông tuyển mộ tu sĩ ngoại viện, cũng chính là chiêu mộ binh lính.
Bất quá, trước lò đan có hai đội ngũ đang đứng, ngoại trừ chiêu mộ tu sĩ ngoại viện, dường như Ngọc Đỉnh Đan Tông còn đang tuyển chọn đồ đệ.
Trần Trầm không nghĩ nhiều, cứ thế đứng vào hàng ngũ chiêu mộ tu sĩ ngoại viện.
Hắn không định bái nhập Ngọc Đỉnh Đan Tông, luyện đan là công việc rất mệt mỏi, nào có nhẹ nhàng thoải mái như tu luyện, hắn không rãnh và cũng không có hứng thú.
Huống chi, hắn đã bái nhập Thiên Vân Tông, rồi còn bái vào Ma môn, giờ nếu lại thêm một cái Ngọc Đỉnh Đan Tông nữa, vậy hóa chẳng phải làm đầy tớ ba họ à? Khác gì Lữ Bố?
Đời ta chính nhân quân tử, khinh thường kiểu đó.
Viên Kình Thiên đương nhiên xếp ngay sau Trần Trầm, sư huynh đi đâu, hắn liền đi đó.
Đi ra ngoài thế này, không có sư huynh ra mặt, hắn thật sự có hơi sợ.
Đội ngũ hai bên đều thật dài, chỉ riêng phía Trần Trầm đã có gần trăm người, phía còn lại còn nhiều hơn… Chỉ sợ đã vượt qua 200.
Bất quá, tu vi của đội ngũ bên kia quá kém, thậm chí còn có Luyện Khí kỳ.
Mà bên phía chiêu mộ tu sĩ ngoại viện, yếu nhất cũng là tu sĩ Kim Đan.
- Hơn trăm vị Kim Đan cùng Nguyên Anh… Chỉ riêng đội ngũ này, thực lực đã có thể so với toàn bộ Đại Tấn rồi…
Nhìn một hàng dài tu sĩ với đủ loại phục sức, Trần Trầm thầm cảm thán.
Cái này chỉ mới là chốc lát thôi đấy, có trời mới biết sau đợt chiêu mộ này, Ngọc Đỉnh Đan Tông có thể triệu tập tổng cộng bao nhiêu tu sĩ?
Tông môn giàu nhất Nhân Tộc thật sự khủng bố nha!
...
Chờ đợi độ khoảng một canh giờ.
Rốt cuộc cũng đến phiên Trần Trầm, tiếp đãi hắn là một vị tiểu cô nương khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, xem ra… tu vi rất thấp, bởi vì bận việc quá lâu, cho nên lúc này trên mặt nàng thấm đầy mồ hôi.
Bình thường, tu sĩ đạt đến Trúc Cơ kỳ, trừ phi gặp phải hoàn cảnh đặc thù, bằng không thì giữa ban ngày ban mặt, làm gì chảy nhiều mồ hôi như thế?
- Tính danh? - Tiểu cô nương một thân thanh y, cầm giấy bút, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy nghiêm túc.
- Trần Trầm. - Trần Trầm dứt khoát đáp, hắn không tin đấy đây mà còn có người có thể nhận ra mình.
Sự thật đúng như hắn nghĩ, nghe thấy cái tên này, tiểu cô nương kia cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
- Tu vi?
- Kết Đan hậu kỳ. - Trần Trầm lựa chọn che giấu tu vi, dưới gầm trời này, Trần Trầm nhỏ yếu hẳn là có rất nhiều, nhưng Trần Trầm cường đại thì chỉ có một.
Hắn vẫn có chút sợ bị người nhận ra, dù sao mục đích hắn đến đây chính là dụ dỗ Luyện Đan sư nhà người ta mà.
- Lai lịch?
- Tu sĩ tiểu quốc, lưu vong đến đây.
Lời này Trần Trầm học được từ những người đi trước đấy!
- Ừm, đây chính là lệnh bài Ngọc Đỉnh Đan Tông ta, có được lệnh bài có thể dùng thi thể Yêu Tộc đổi được các loại đan dược với giá ổn định ở tất cả các dược điếm trong Ngọc Đỉnh thành… Ồ, không đúng!
Tiểu cô nương kia đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Trầm.
Trần Trầm biến sắc.
Chẳng lẽ hắn nổi danh dữ vậy sao trời? Ở chỗ này mà cũng có người nhận ra?
Không đợi hắn kịp nghĩ biện pháp ứng đối, tiểu cô nương đột nhiên đứng lên, bước đến bên cạnh hắn, ngửi loạn khắp người hắn một phen, cái mũi nhỏ nhắn kia sắp dán lên người hắn luôn rồi.
Nhất là lúc ngửi lên đến cổ, Trần Trầm nổi da gà một trận.
Cái này! Quá mức tùy tiện! Nam nữ thụ thụ bất thân! Ban ngày ban mặt sao có thể thế được!
Nghĩ đến đây, Trần Trầm lui về sau mấy bước, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cô nương, ta đã có đạo lữ, xin hãy tự trọng!
Tiểu cô nương lộ vẻ ngây thơ, không chút để tâm hỏi:
- Trần Trầm, trên người ngươi có mùi hương thiên tài địa bảo nồng nặc, loại hương khí này ngoại trừ Luyện Đan Sư quanh năm luyện đan ra, có rất ít người có được, có phải ngươi cũng luyện đan không?
Nghe vậy, Trần Trầm bừng tỉnh đại ngộ, lắc đầu nói:
- Không phải, bất quá, ta xuất thân từ y đạo thế gia, quanh năm tiếp xúc với các loại linh dược, ngày thương trị bệnh cứu người khó tránh nếm thử một vài linh dược, cho nên trên người mới có mùi hương như thế.
Nghe hắn nói, Viên Kình Thiên sau lưng càng thêm kính nể.
Không ngờ sư huynh vậy mà lại xuất thân từ y đạo thế gia, ngay cả hắn cũng không biết việc này.
- Y đạo thế gia, vậy hẳn là ngươi rất mẫn cảm với linh dược, sao không thử bái nhập Ngọc Đỉnh Đan Tông ta?
Vừa nói, tiểu cô nương vừa lấy ra một nhánh linh thảo.
- Biết cái này không?
- Biết, Tịnh Linh Thảo trăm năm.
Nói xong, Trần Trầm còn thầm bổ sung thêm một câu.
- Loại linh thảo mọc ở ven đường này, ta mới lười nhặt, còn ngại chiếm chỗ nữa đấy.
Hai mắt thanh y tiểu cô nương bỗng chốc sáng lên, vội nói:
- Ngay cả năm cũng nhìn ra, xem ra ngươi thật sự có tiếp xúc với linh dược! Hay là ngươi cân nhắc tiếp nhận khảo hạch của tông ta thử xem! Biết đâu sau này có thể trở thành một Luyện Đan Sư cao quý!
- Ta đã có tông môn rồi! - Trần Trầm lộ vẻ nghiêm túc, trực tiếp cự tuyệt.
- Ngươi không phải tu sĩ lưu vong sao? Xem ra tông môn lúc trước cũng đã tiêu vong rồi, yên tâm, nếu ngươi có thể thông qua khảo hạch của Ngọc Đỉnh Đan Tông ta, tông môn cũng sẽ không ghét bỏ ngươi đâu! - Thanh y tiểu cô nương tiếp tục khuyên nhủ.
Nghe vậy, Trần Trầm nhướng mày, vô thức nhìn về phía đám Luyện Đan Sư hiền như cừu con đang bận bịu làm việc đàng xa…
Có chút chột dạ nói:
- Hay để ta thử xem?
Bạn cần đăng nhập để bình luận