Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 401: Cờ Này Hàm Ẩn Thiên Đạo

Chương 401: Cờ Này Hàm Ẩn Thiên ĐạoChương 401: Cờ Này Hàm Ẩn Thiên Đạo
         Lại qua mấy ngày sau, chuyện như vậy lại lần nữa diễn ra, thậm chí có một nữ đệ tử khóc sướt mướt trả lại tiền trà nước, đồng thời khuyên Sở Vân cải tà quy chính, chớ để lúc vẫn lạc lưu lại nhân sinh tiếc nuối.
Nghe được Sở Vân sửng sốt một chút, mơ hồ bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Giờ này khắc này, nàng vô cùng hiếu kỳ Trần Trầm tu luyện chỗ gần Tông chủ đến cùng là loại người gì, lại có thể làm cho nữ đệ tử nàng phái đi biến thành như vậy…
Lại là một ngày yên tĩnh.
Bên ngoài gian phòng lại lần nữa truyền đến tiếng đập cửa, Trần Trầm lắc đầu khẽ thở dài:
- Lại một thiếu nữ trượt chân...
Dứt lời, thần niệm của hắn hơi động, cửa phòng một tiếng cọt kẹt mở ra.
Lần này đi vào là một nữ tử mặc cung trang màu cam, bề ngoài có chút đoan trang, xem xét cực kỳ nghiêm chỉnh truyền thống.
Trần Trầm lườm nàng một chút, bất ngờ phát hiện tu vi của nữ tử này cực cao, lại đạt tới Luyện Hư hậu kỳ, đây là mấy ngày trước xa xa cũng không sánh nổi.
Chẳng lẽ hôm nay đổi cách khác?
Trong lòng Trần Trầm hoài nghi nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, đến khi nữ tử kia đặt đồ ăn trên bàn hắn, hắn cũng không nói một câu.
Sở Vân cũng quan sát Trần Trầm, nam tử trước mặt này bề ngoài tuấn tú, thần tình nghiêm túc, có một cổ thư quyển khí, nhưng mà nhãn thần có một ít sắc bén, sau khi bị liếc mắt nhìn, trong lòng của nàng mơ hồ có một ít rụt rè.
Nàng biết đây là thần thức tu vi của đối phương vượt xa nàng, cho nên nàng mới có loại cảm giác này.
Nói tóm lại, nam tử này không giống như là loại người bán nhan sắc, đổi lấy lợi ích.
- Đạo hữu, ngươi ở đây có quen hay không?
Sau một lát, Sở Vân nhẹ giọng hỏi, ngữ khí ôn hòa.
Trần Trầm cười nhạt nói:
- Tu sĩ chúng ta, tới chỗ nào mà ở không quen, chỉ là hơi nhàm chán một chút.
Hắn thật là nhàm chán, bằng không thì cũng sẽ không cùng chậm rãi thuyết giáo những nữ tu kia.
- Thực ra loại cuộc sống này của đạo hữu chính là trong lòng vô số nam tu hướng về đây, không nói cái khác, chính là những nam tu của Lê Tiên tông ta cũng đã hâm mộ thèm muốn chết.
Sở Vân chuyển đề tài, dùng ngữ khí hơi trêu chọc nói.
Trần Trầm mỉm cười, trong ánh mắt đã không hận đời khinh miệt, cũng không vì được vô số người thèm muốn mà dương dương tự đắc.
Sở Vân thấy vậy chần chờ một chút hỏi:
- Không biết đạo hữu có biết nhạc khí?
Trần Trầm nghe vậy có một ít khác biệt, ở kiếp trước hắn cũng coi là một thanh niên văn nghệ, còn có một đoạn thời gian học qua đàn dương cầm, nhưng tại chỗ này không lấy ra được.
Tâng bốc cũng biết một ít, nhưng mà không lịch sự, càng không lấy ra được.
- Hệ thống, phương viên trăm mét, có người nào tinh thông nhạc lý hơn ta hay không?
- Có, trước mặt kí chủ Sở Vân.
Nghe được đáp án này, Trần Trầm biết cái này so trang không được, lắc đầu nói:
- Không biết.
- Vậy đạo hữu có biết luyện đan không?
Trần Trầm lại hỏi thăm một thoáng hệ thống, phát hiện nữ nhân trước mặt lại biết luyện đan, hơn nữa trình độ còn cao hơn hắn, ngay sau đó quả quyết lắc đầu.
Lần này không đợi Sở Vân lại mở miệng, Trần Trầm chủ động nói:
- Ta có biết một loại cờ đặc biệt, không biết đạo hữu ngươi có thể hay không?
- Đánh cờ sao? Ta biết, chẳng lẽ đạo hữu có hứng thú đánh với ta một ván?
Trong mắt Sở Vân lóe lên vẻ tự tin.
Từ hứng thú yêu thích của một người có thể thấy rõ tính cách của người đó, nhất là đánh cờ, càng là như vậy.
Quang minh chính đại quân tử đánh cờ trùng trùng điệp điệp, lấy thế đè người. Kiêu hùng kỳ phong thì kỳ dị quỷ quyệt, không đi đường thường. Mà người bình thường thì chỉ sẽ bắt chước người khác, không có phong cách của mình.
Nàng ngược lại muốn xem thử Trần Trầm này đến cùng là dạng gì người.
Còn về đó là cờ gì thì nàng cũng không quan tâm.
Thiên hạ kỳ đạo, đến cuối cùng đều là trăm sông đổ về một biển, chỉ cần nàng nhìn quy tắc một chút, trong khoảnh khắc có thể đạt tới cực kỳ cao cấp....
Cũng không lâu lắm, Trần Trầm làm một bộ “Cờ” đi ra, Nhìn cờ đặt ở trên bàn, Sở Vân mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Đó là từng tấm ván gỗ, chỉnh tề đống chồng lên nhau, mấu chốt là cái cờ khác đều là mặt trước hướng lên trên, mà cờ này là mặt sau hướng lên trên. Đến mức mặt trước, mới rồi, lúc Trần Trầm chế tác cờ này nàng cũng thấy rất rõ ràng, phía trên khắc lấy “2, 3, 4,5, 6, 7, 8, 9, 10, j, q, k, a” những ký hiệu kỳ quái. Còn có hai quân cờ viết trên đó hai chữ đại vương, tiểu vương.
Nói thật, cờ kỳ quái như thế, nàng còn là lần đầu tiên thấy, làm một thiên chi kiêu nữ tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, cả luyện đan luyện khí đều có chỗ trải qua nàng trong lòng lập tức sinh ra lòng hiếu kỳ.
- Đây là cờ của quê hương ta, chỗ chúng ta nào người cũng dùng loại cờ này.
Trần Trầm bình tĩnh nói, một mặt thản nhiên.
- Vậy đạo hữu, quy tắc của cờ này là cái gì?
Sở Vân hỏi.
Trần Trầm cười cười, nói quy tắc chơi “Tiến lên” cho Sở Vân, đồng thời trình tự “Cờ” đại tiểu cũng nói rõ ràng.
Sở Vân là tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ, tự nhiên là nghe xong hiểu ngay, ngay sau đó không thể chờ đợi bắt đầu “Đánh cờ” với Trần Trầm....
Sau một lát.
Trần Trầm thần tình thoải mái cầm “Cờ” trong tay ra xong, biểu lộ cực kỳ thản nhiên.
Làm một cao thủ sòng bạc, đối phó Sở Vân loại người mới vừa biết bài poker, thật sự là quá đơn giản.
Giờ đây, trong đầu Sở Vân phỏng chừng còn tại nghiên cứu quy tắc, căn bản chưa ngờ thông qua mình bài suy đoán ra đối diện trên tay là bài gì.
Nhìn từng “Quân cờ” trong tay, Sở Vân có một ít mờ mịt.
Như loại cờ này mới đầu không công bằng, toàn bộ dựa vào mình mò “Cờ”, nàng chưa từng nghe thấy.
Nhưng mà nàng cũng không thể không thừa nhận, lần đầu tiên tiếp xúc loại cờ này, nàng cảm giác cực kỳ mới mẻ.
- Đạo hữu, các ngươi chỗ nào cũng chơi loại cờ này sao?
Sở Vân hỏi.
Trần Trầm trả lời:
- Cũng không hẳn vậy, nhưng mà loại cờ này cao thâm nhất, tu sĩ bình thường nếu đánh cược đều dùng loại cờ này.
- Chính là... Đánh loại cờ này, thắng hay thua, vận khí chẳng phải là chiếm thành phần rất lớn?
Sở Vân khó hiểu nói.
Trần Trầm nghe đến đây trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, lấy ra một quân ba.
- Nhân sinh sao không là như thế? Có người sinh ra miệng đã ngậm chìa khóa vàng, trời sinh thiên phú tu luyện cực mạnh, cũng có nhân sinh bình thường, chỉ có thể bình thường sống hết một đời. Mà cờ này, mỗi cục, chính là một lần nhân sinh hoàn chỉnh. Chúng ta có thể làm chính là dùng bài đã có trong tay... Cờ, để đánh ra một kết quả tốt nhất.
Sở Vân nghe đến đây thần sắc chấn động, lại mơ hồ có loại cảm giác bừng tỉnh hiểu ra, lại nhìn cái kia từng quân “Cờ” trong tay, đột nhiên cảm thấy cờ này trở nên cao thâm mạt trắc lên. Giống như cái kia từng cái “Cờ” chính là một thiên phú nàng nắm giữ. Trần Trầm yên lặng lấy hết bài trong tay nàng để lên bàn, tiếp đó xáo trộn chia lại, đồng thời nói:
- Tu sĩ đấu pháp làm sao không phải như thế? Bình thường giữa tu sĩ làm sao có thể có thực lực hoàn toàn giống nhau? Mà cờ này chính là đại biểu nội tình chúng ta nắm giữ.
Ai sử dụng hết nội tình của mình trước, phát huy ra thực lực lớn nhất thì có thể thuận lợi đánh bại đối phương.
Loại so sánh này cũng có thể đặt ở giữa tông môn, quân đại vương này là đại biểu Tông chủ có thực lực mạnh nhất, mà quân tiểu vương này thì đại biểu cho Thái Thượng trưởng lão các loại.
Đại vương tuy mạnh, bốn thực lực cường đại Trưởng lão bố thành trận pháp, cũng có thể chiến thắng. Tuy đệ tử phổ thông thực lực nhỏ yếu đến cực điểm, nhưng nhiều người cũng có thể làm cho đối phương không chịu nổi.
Nghe được Trần Trầm giải thích, cả người Sở Vân đều trở nên có một ít hoảng hốt.
Tuy là một mực nói cờ như nhân sinh, nhưng nàng so sánh những cái cờ kia với cờ này, căn bản không thể nói hai chữ nhân sinh.
Chính như Trần Trầm nói, người vừa sinh ra, chính là không công bằng.
Mà những cờ khác, mọi người đều xuất phát ở cùng một vị trí, cái này căn bản không giống nhân sinh.
Chỉ có cờ này, mới có một chút làm hết sức mình, nghe thiên mệnh tu chân hương vị.
Giờ này khắc này, nàng cảm thấy cờ này... Tuy thoạt nhìn đơn giản, trong đó lại hàm ẩn Thiên Đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận