Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 206: Đấu trí đấu dũng (2)

Chương 206: Đấu trí đấu dũng (2)Chương 206: Đấu trí đấu dũng (2)
         Nguyên Phách Ngưng Thần Đan đúng là bí truyền của Ngọc Đỉnh Đan Tông, bình thường không cung ứng cho bên ngoài, hiện giờ tiểu sư đệ nghị luận ngay trước mặt người ngoài thì hơi không ổn.
Nghĩ đến đây, Dư Hỏa nháy mắt với Trần Trầm.
Tông chủ Ô Tiên Tông và thái thượng trưởng lão thấy cảnh này đều co giật cơ má.
Đồ ngốc này làm ơn đừng đá lông nheo lồ lộ vậy được không? Bọn họ muốn giả bộ không thấy đều khó!
Hai người hắng giọng, chủ động đi ra viện lạc:
- Khụ khụ, nếu là liên quan đến bí truyền của Ngọc Đỉnh Đan Tông thì chúng ta xin cáo lui.
Dư Hỏa thấy thế thì mỉm cười, bộ dạng nắm chắc tất cả:
- Bọn họ coi như thông minh, xem hiểu ý của ta. Tiểu sư đệ, ngươi đừng tưởng ta nháy mắt cho ngươi xem, thật ra là cố ý để họ thấy, cái này gọi là đạo cư xử với người.
Sau khi giảng kinh nghiệm cuộc đời cho Trần Trầm xong Dư Hỏa nhỏ giọng nói:
- Tiểu sư đệ, chắc chắn không thể dùng nội đan thuộc tính mộc thay thế, nên biết nội đan thuộc tính thủy là ôn hòa nhất, điểm mạnh của Nguyên Phách Ngưng Thần Đan là ở chỗ dược tính cực kỳ ôn hòa, cho Nguyên Thần của cường giả Nguyên Thần cảnh trong thời gian ngắn tiến vào tình trạng không linh, do đó tăng xác suất đột phá.
Trần Trầm lộ vẻ bừng tỉnh:
- Thì ra là vậy.
Trong đầu hắn hỏi hệ thống:
- Hệ thống, bên này có mấy bán yêu?
[Hai, cách hai mươi lăm thước về phía tây.]
Nghe được đáp án này, Trần Trầm liếc mắt tường vây của viện lạc, đại khái cỡ hai mươi lăm thước.
Ha ha, quả nhiên hai con cáo già đang nghe trộm, vậy thì hắn an tâm.
Dư Hỏa lộ vẻ khó xử nói:
- Tiểu sư đệ, Nguyên Phách Ngưng Thần Đan là bí truyền của tông mình, rất khó luyện chế, tốt nhất đừng nhắc đến nó ở trước mặt người ngoài. Hai người Ô Tiên Tông đều là Nguyên Anh đỉnh, không chừng tương lai sẽ cần dùng, Nguyên Phách Ngưng Thần Đan có dược tính ôn hòa, không kén người ăn, nếu bọn họ biết e rằng sẽ xin giúp đỡ. Ta có thể luyện ra, nhưng rất mệt.
Cùng là ra tay, trả giá tinh lực luyện chế đan dược kết đan Nguyên Anh và luyện chế đan dược Nguyên Thần cách biệt như trời với đất.
Đừng nói hai người Ô Tiên Tông không phải huynh đệ của gã, dù là huynh đệ ruột thì gã cũng không muốn hao phí tinh lực to lớn luyện chế một viên Nguyên Phách Ngưng Thần Đan.
Dù sao Dư Hỏa đến đây chỉ được tông môn trả cho công tích cố định, không thêm thù lao bên ngoài.
Trần Trầm nghe vậy lộ vẻ mặt xin lỗi:
- Sư huynh, là ta lỗ mãng, đến lúc đó bọn họ mà nhắc tới thì chúng ta cứ bảo rằng dược tính của Nguyên Phách Ngưng Thần Đan bá đạo, không thích hợp cho tu sĩ mới vào Nguyên Thần cảnh dùng.
Dư Hỏa gật đầu cười khẽ:
- Cũng tốt, dù sao đám ngốc bọn họ không hiểu Luyện Đan.
. . .
Cùng lúc đó.
Bên ngoài tường vây, tông chủ Ô Tiên Tông và thái thượng trưởng lão nghe đoạn đối thoại này quay sang ngó nhau.
Tu luyện tà đạo tăng lên tu vi khá nhanh, nhưng cũng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Nếu có Nguyên Phách Ngưng Thần Đan thì không chừng giảm thấp phiêu lưu rất nhiều cho ngày đại nhân huyết tế.
Nghĩ đến đây, hai người mắt lóe tia sáng kích động.
Nửa ngày sau.
Tông chủ Ô Tiên Tông và thái thượng trưởng lão lại đến sân của Dư Hỏa.
So với lúc trước thì hai người ân cần gấp mười lần.
Làm Dư Hỏa vinh hạnh không dám nhận.
Họ định làm gì?
Trần Trầm thấy cảnh này thì thầm cười nhạt, hai người đó chỉ muốn kiếm thêm thiện cảm, đến lúc đó đưa ra yêu cầu thì Dư Hỏa sẽ không nhẫn tâm từ chối.
- Nguyên Phách Ngưng Thần Đan . . . ta mất công tìm hết nửa ngày mới ra đan dược mà tu sĩ tà đạo cũng có thể dùng, ta không tin các ngươi không mắc câu.
Nói thật ra trong tòa thành, người duy nhất uy hiếp đến Trần Trầm chỉ có tà tu bán yêu Nguyên Thần cảnh.
Nếu như có thể giải quyết tên đó thì mọi chuyện dễ xử.
Tuy Ngọc Quỳnh tặng cho chủy thủ nhưng báu vật kia vô cùng quý giá, không đến lúc bất đắc dĩ thì Trần Trầm không nỡ dùng.
Dù sao ngay cả Tích Sương cũng khó có loại báu vật này, chứ không thì ngày trước ném ra bảy, tám cái thì đã không bị buộc sử dụng Phá Hiểu.
- Sư phụ Luyện Đan Sư của ta giàu nứt tường đổ vách, chắc chắn giàu hơn Thánh Nữ của Hạo Nhiên Kiếm Tông một mảng lớn. Không biết sư phụ có con cái gì không? Lỡ ngày sau lên cõi tiên thì sẽ giao di sản cho ai thừa kế?
Trần Trầm vừa suy nghĩ những điều này vừa quay về viện lạc của mình.
Hai con cáo già thi nhau tâng bốc đại sư huynh, Trần Trầm không hứng thú ở lại nghe.
Trở lại viện lạc, Trần Trầm do dự một lúc, cuối cùng vẫn báo cho Ngọc Quỳnh biết chuyện phát hiện tà tu Nguyên Thần cảnh.
Trong lệnh bài truyền tấn rất nhanh truyền ra hồi âm của Ngọc Quỳnh:
- Chủy thủ ta đưa cho ngươi chỉ cần ngươi tìm đúng thời cơ tốt, ít nhất có thể bị thương nặng hắn, thêm vào ngươi còn có Định Hồn Châu hộ thân, không khó diệt hắn. Đương nhiên, ta cũng có thể phái người đi giúp ngươi, nhưng xong chuyện nếu có thu hoạch gì thì phải giao lên trên . . .
Trần Trầm vội vàng trả lời:
- Sư phụ, ta không có ý đó! Hiện giờ các nơi trong Đông Cương đều đang đại chiến, sao ta có thể không biết ngượng xin sư phụ phái thêm người lại đây? Ta nói cho sư phụ biết chuyện này chỉ vì chứng minh hôm đó không phải nói lung tung vu hãm Ô Tiên Tông, chỉ vậy thôi.
Trần Trầm nói xong cất lệnh bài truyền tấn.
Ở mặt ngoài Trần Trầm kêu Ngọc Quỳnh đừng phái người đến giúp, nhưng hắn không tin nàng sẽ yên tâm bỏ mặc hắn.
Lỡ hắn lật thuyền trong mương, ba đồ đệ vừa đáng yêu vừa thành thật của nàng đều sẽ mồ xanh cỏ.
Trần Trầm lẩm bẩm:
- Chắc sẽ phái người âm thầm đến đây, dù sao trái tim con người đều làm bằng thịt.
Báo cho Ngọc Quỳnh biết một tiếng để hắn không còn băn khoăn lo lắng, tuy nhiên, mỗi lần đối thoại với sư phụ đều làm hắn chết nhiều tế bào não.
Quyết đấu giữa cường giả thật sự, tuy chỉ trong đôi câu vài lời nhưng hung hiểm ẩn giấu không nhỏ hơn đấu pháp với người khác.
Bởi vì mỗi một câu nói đều sẽ quyết định quyền sở hữu đống lớn linh thạch và trân bảo, khủng khiếp như vậy đấy.
. . .
Ba ngày sau.
Tông chủ Ô Tiên Tông và thái thượng trưởng lão rốt cuộc đưa ra yêu cầu với Dư Hỏa.
Nên biết, ba ngày này bọn họ không chỉ mỗi ngày tâng bốc nịnh hót, cũng tặng nhiều món quà thực chất, chắc đã kiếm đủ mức độ thiện cảm rồi.
- Thượng Sử, tuy rằng tiểu đệ bất tài nhưng từng muốn bước vào Nguyên Thần cảnh, góp sức càng nhiều cho nhân tộc ta. Mấy hôm trước ta nghe có người nhắc đến Nguyên Phách Ngưng Thần Đan, từ đó luôn ngứa ngáy trong lòng. Nhưng thần đan nghịch thiên kia chung quy là đan dược bí truyền của quý tông, nên tiểu đệ ráng kìm nén rung động trong tim. Có điều, mấy ngày nay tiểu đệ thấy yêu tộc tiến công càng mãnh liệt hơn, sợ tu vi của mình sẽ có ngày không ngăn được yêu tộc, nên muốn mạo muội xin Thượng Sử cho một viên Nguyên Phách Ngưng Thần Đan.
Nghe lời nói mang hơi hướm bắt cóc đạo đức này, Dư Hỏa cau mày, lòng thầm thở dài.
Tiểu sư đệ chung quy còn quá trẻ, không biết đạo lý nói nhiều lỡ miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận