Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 76: Cự Châu Hoành Không

Chương 76: Cự Châu Hoành KhôngChương 76: Cự Châu Hoành Không
         (1) Châu: Thuyền.
-----
- Cái này…!
Đám đệ tử nội ngoại môn thấy một màn như vậy, hoảng sợ thiếu chút rơi luôn cằm.
Bọn họ không ngờ là Tôn Thiên Cương lại thất bại, thế nhưng đây là có chuyện gì xảy ra?
Chỉ một chiêu mà đã không thấy người đâu nữa?
Đã nói là sẽ có một trận đại chiến kinh thiên cơ mà! Chạy cả buổi đến xem chiến, kết quả nháy mắt một cái, hết phim!
Phanh!
Lúc này, xa xa vang lên một âm thanh trầm đục, Tôn Thiên Cương bị đánh văng ra hơn 10 mét, nặng nề rơi trên mặt đất.
Đại trưởng lão lập tức nhìn qua, phát giác tôn nhi nhà mình chỉ bị thương nhẹ, nội tâm âm thầm thở ra một hơi.
Tiểu tử Trần Trầm này hạ thủ lưu tình…
Một kích vừa rồi, chấn động khiến cho Trúc Cơ đại viên mãn như hắn cũng nhịn không được lui về sau một bước, nếu thật sự đánh lên người Tôn Thiên Cương, chỉ sợ không chết cũng trọng thương.
Nói cách khác, Trần Trầm xếp thứ 10 trong Thiên Vân tông là danh phù kỳ thực.
Tiểu tử này nhập tông không bao lâu mà đã có tu vi khủng bố như vậy.
Chẳng lẽ hắn là con riêng của tông chủ, từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, cho đến gàn đây mới đưa vào tông môn?
Thế nhưng không giống nha, hắn biết tình nhân của tông chủ là ai đấy, hai người đó không thể nào có con riêng với nhau được.
Bất quá, mặc kệ là chuyện gì, hắn vẫn phải tuyên bố kết quả.
- Khụ khụ, trận này Trần Trầm thắng, bài danh vẫn giữ nguyên không đổi.
Nói xong, hắn nhìn cũng không nhìn tôn tử mình một cái, cứ thế xoay người rời khỏi lôi đài.
Không có biện pháp, đúng là xấu hổ chết người mà!
Xem ra hắn vẫn phải vác cái nồi cải cách Thiên Vân tông này rồi, nếu hắn không vác, có trời mới biết tôn tử nhà mình sẽ bị đánh thành cái dạng gì.
- Thành sự không có, bại sự có thừa! Để hắn chịu một chút chèn ép cũng tốt!
Thầm mắng một câu, kế đó… Đại trưởng lão đã mất tăm.

Xa xa, Tôn Thiên Cương ngã chỏng vó trên mặt cở, nhìn mây trắng trên bầu trời, trong mắt là một mảnh mờ mịt.
Ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm gì?
Bản thân nghiên cứu quy tắc cả nửa ngày, chạy tới chạy lui một phen, nào là viết chiến thư, làm báo cáo, rồi đi cầu gia gia, rốt cuộc hắn làm vậy là vì cái gì?
Chẳng lẽ là để bị đánh một trận trước mặt mọi người sao?
Vì sao chịu khổ, chịu đòn đều là ta, còn trang thì là ngươi!
Khó chịu quá!
Nghĩ đến đưa, Tôn Thiên Cương không ngăn được hốc mắt ẩm ướt.
Trong đầu có vô số nghi hoặc, thế nhưng nghi hoặc lớn nhất chính là vì sao Trần Trầm lại mạnh như vậy?
Đang lúc hắn trăm mối ngổn ngang không có lời giải, xa xa, một đám ngoại môn đệ tử bước đến, bắt đầu… Đỡ hắn lên.
Trên mặt mấy tên ngoại môn đệ tử này dính đầy tro bụi từ hầm mỏ, không nhìn rõ diện mục, thế nhưng ánh mắt bọn họ lại cực sáng.
- Tôn sư huynh, Thánh tử bảo ta đến nói với ngươi một câu: Trải qua khổ đau, mới là người trên người!
- Thất bại chính là mẹ thành công!
- Ngã xuống từ nơi nào thì phải đứng lên từ nơi đó!
- Thất bại không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là mất đi chí tiến thủ!
Nhìn đám ngoại môn đệ tử trong mắt tràn đầy thành kính, mặt Tôn Thiên Cương dại ra trong chốc lát, kế đó, hai mắt hắn khẽ đảo, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Cứ như vậy, chuyện Trần Trầm dùng một chiêu đánh bại Tôn Thiên Cương nhanh chóng lan truyền khắp tông môn, đối với chuyện này, ngoại trừ Tiêu Vô Ưu, không ai không khiếp sợ.
Cứ coi như là Thánh tử vừa sinh ra đã bắt đầu tu luyện đi, thì cũng chỉ mới có mười tám năm thôi, vậy mà hắn đã có thực lực khủng bố như vậy.
Lúc này đây, cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao Thánh tử là Thánh tử, còn bọn họ chỉ có thể là đệ tử bình thường.
Mà sau trận chiến này, uy vọng của Trần Trầm trong tông lập tức bay vọt lên, nhanh chóng vượt qua nội môn Đại sư huynh cùng Nhị sư tỷ, chính thức trở thành Đại sư huynh của Thiên Vân tông.
Ngay cả một ít trưởng lão khi gặp Trần Trầm cũng đều khom người hành lễ.
Ngoài ra, nhiệt huyết tu luyện của chúng đệ tử Thiên Vân tông cũng từng bước tăng lên, hơn nữa, có đầy đủ tài nguyên, Thiên Vân tông bắt đầy có xu hướng phát triển không ngừng.

Nửa tháng sau.
Trần Trầm đang phi hành ở tầng trời thấp trong phạm vi Thiên Vân sơn mạch, đồng thời, không ngừng sử dụng hệ thống truy tung.
“Khoáng thạch ẩn chứa Thiên Lôi Tinh +1”
“Lão đương quy ngàn năm +1”
“Đoạn trường thảo kịch độc vạn năm +1”

Nửa tháng này, Trần Trầm cơ bản đã bay khắp Thiên Vân sơn mạch, truy tung mấy lượt bảo vật.
Bất quá, hắn cũng không tát ao bắt cá, mà chỉ lấy một phần trong đó, một ít thiên tài địa bảo có công hiệu tương đương, hắn sẽ không lấy.
Quay về biệt viện chủ phong, Tiểu Bìm Biếc nhiệt tình quấn quanh Trần Trầm.
- Chủ nhân, linh tuyền hôm qua ngươi mang về có chút ngọt, ta muốn uống!
Thấy vậy, Trần Trầm mỉm cười, xuất ra một cái bình nhỏ từ nhẫn trữ vật, tưới linh tuyền lên người Tiểu Bìm Biếc.
Cùng lúc đó, mùi thức ăn bay ra từ trù phòng.
- Tiên Nhi quả là một yêu tinh thông minh, tay nghề của nàng càng ngày càng tốt rồi, bữa tối đã có thể nấu ra hương vị này…
Trần Trầm thì thào tự nói, hiện tại, hắn cảm thấy có chút thỏa mãn.
Nếu như có thể tiếp tục như vậy cũng tốt, đương nhiên, nếu được, hắn còn định mang phụ mẫu cùng theo tu tiên.
Đ-A-N-G...G!
Nhưng không như mong muốn, đúng lúc này, trong phạm vi Thiên Vân tông đột nhiên vang lên một tiếng chuông du dương.
Nghe thấy tiếng chuông, Trần Trầm khẽ thở dài.
Ý nghĩ của tiếng chuông này chính là tập hợp, cái gì nên đến rồi cũng đến.
Quả nhiên, một khắc sau, bên tai hắn vang lên thanh âm của sư phụ Tiêu Vô Ưu.
- Đồ nhi, đến chưởng môn đại điện.
Trần Trầm đáp lại, sau đó lưu luyến không rời liếc nhìn trù phòng một cái, rồi mới hướng chưởng môn đại điện bay đến.
Không bao lâu sau, hắn đã đến trước cửa đại điện.
Lúc này, trong đại điện, ngoại trừ Tiêu Vô Ưu, còn có một lão giá hạc phát hồng nhan (2).
(2) Hạc phát hồng nhan: Mặt hồng tóc trắng.
Trần Trầm biết người này, là thái thượng trưởng lão mạnh nhất Thiên Vân tông, Triệu Vũ, thực lực đã đạt đến Kim Đan đỉnh phong.
- Đồ nhi, phi châu của Vô Tâm tông một lát nữa sẽ đến, chuyến này chỉ có thể do ngươi đi.
Tiêu Vô Ưu nhìn Trần Trầm, trong mắt có chút bất đắc dĩ.
Dựa theo lệ cũ, tân vương đăng cơ, tiến hành đại điển đăng cơ, tất cả tông môn đều tự hành tiến về quốc đô.
Thế nhưng hôm nay lại trái ngược, Vô Tâm tông phái phi châu trực tiếp đến đón người.
- Sư phụ, ta hiểu được, đã chuẩn bị tốt.
Trần Trầm cười đáp, lộ vẻ bình tĩnh.
Nhìn thần sắc Trần Trầm, ánh mắt Tiêu Vô Ưu sáng ngời, một lúc lâu sau mới nghiêm túc nói:
- Lần này, Triệu trưởng lão sẽ đi cùng ngươi, bảo hộ ngươi chu toàn. Tất cả những việc cần chú ý, mấy ngày nay ta đã nói với, nhưng điểm mấu chốt nhất, ta vẫn muốn cường điệu lại một lần!
- Hết thảy mạng sống mới là quan trọng nhất, dù là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, có hiểu chưa?
- Đã hiểu! – Thần sắc Trần Trầm nghiêm nghị, ngữ khí kiên định.
- Rất tốt! – Tiêu Vô Ưu nở nụ cười, sau đó xoay người, cúi thật sâu, thi lễ với Triệu trưởng lão bên cạnh.
- Sư bá, đồ đệ này của ta, tạm nhờ ngươi rồi!
Thấy tông chủ hành đại lễ, Triệu Vũ vội né sang một bên, cười lớn:
- Tông chủ không cần phải như thế, ta còn mạng, tiểu tử này tất không việc gì.
Tuy Triệu Vũ đang cười, nhưng Trần Trầm lại thấy được trong mắt hắn một tia quyết tuyệt, thấy chết không sờn. Điều này khiến hắn vô cùng cảm động.
Nếu là lúc đầu, vừa đến Thiên Vân tông, bảo hắn đi làm chuyện nguy hiểm thế này, hắn nhất định sẽ cuốn gói bỏ trốn.
Nhưng hôm nay, đối với Thiên Vân tông, trong hắn tồn tại một loại tựa như lòng trung thành, cho nên lần này tiến về quốc đô, hắn việc nghĩa không chùn bước.
- Thánh sứ Vô Tâm tông giá lâm! Toàn bộ Thiên Vân tông mau chóng nghênh đón!
Lúc này, một âm thanh vang dội, tràn ngập uy nghiêm lan truyền khắp Thiên Vân sơn mạch.
Trần Trầm nhìn ra ngoài, chỉ thấy phía trên sơn môn Thiên Vân tông, cách mấy ngàn thước trên không có một cỗ hắc sắc cự châu dài khoảng 300m đang lơ lửng. Xung quanh nó tỏa ra quang mang nồng đậm linh lực, uy áp bao trùm một nửa Thiên Vân sơn mạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận