Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 348: Không thể khinh nhục (2)

Chương 348: Không thể khinh nhục (2)Chương 348: Không thể khinh nhục (2)
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai.
Viên Kình Thiên bị đập bay xa mấy chục thước, nhưng chưa đáp xuống đất thì bóng dáng lại biến mất.
Sở Hùng dường như bắt được mạch máu trí mạng của Viên Kình Thiên, nói tiếp:
- Lý Kình Thiên, Vô Phong Thành các ngươi là chỗ tụ tập!
Quả nhiên lời này thốt ra, Viên Kình Thiên lại xuất hiện sau lưng Sở Hùng, dao găm đâm vào lưng của gã.
Xoẹt!
Một âm thanh kỳ dị vang lên, dao găm trực tiếp xuyên thấu linh khí hộ thể, đâm vào nội giáp của Sở Hùng.
Sở Hùng lạnh lùng cười, bỗng giẫm mặt đất, uy áp bàng bạc đè sau lưng, sau đó gã dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh ra một đấm.
Cùng với tiếng kêu rên, giữa hư không máu tươi bắn toé, rơi đầy đất.
Trông thấy cảnh này, Hạ Tích Sương lạnh giọng mắng:
- Vô sỉ!
Sở Hùng đứng trên lôi đài nghe lời này cười nhạt nói:
- Là tu vi tâm cảnh của hắn không đủ mạnh.
Hạ Tích Sương nghe vậy nhìn về hướng Trần Trầm, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nàng không dám tin.
Hạ Tích Sương thấy rõ Trần Trầm xem trọng người của Vô Phong Thành nhiều thế nào.
Nhưng hôm nay Trần Trầm mặc kệ Sở Hùng vu hãm Vô Phong Thành, thật khó tin.
Từ khi nào đạo lữ của nàng hiền như thế?
Dường như xem thấu ý tưởng của Hạ Tích Sương, giọng Trần Trầm khàn khàn nói:
- Tâm cảnh của Kình Thiên quả thực không tốt, không vượt qua then chốt này, chuyện hôm nay truyền ra thì về sau còn ai kiêng kị thuật Thần Ẩn của hắn?
Hạ Tích Sương cảm thụ tức giận trong giọng nói của Trần Trầm, khe khẽ thở dài.
Sự thật quả thực như vậy.
Nếu Viên Kình Thiên không vượt qua ải này, ngày sau chém giết sống chết với người, người ta nhắc đến Vô Phong Thành và tà đạo thì có hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
- Lý Kình Thiên, công pháp tà đạo của ngươi có phải học theo sư huynh của ngươi không?
Sở Hùng gặp Trần Trầm không có phản ứng gì thì bắt đầu giở chiêu cũ.
Lời này thốt ra, hư không bỗng nhiên chấn động.
Một uy áp bàng bạc từ hư không trên đầu Sở Hùng đánh xuống, gã cười gằn, giơ thuẫn lên cao.
Nhưng giây sau, Viên Kình Thiên từ dưới đất chui lên, dao găm như mảnh băng đâm mạnh lên thân dưới của Sở Hùng.
Xoẹt!
Một tiếng vải rách vang lên.
Dao găm đâm vào linh khí hộ thể thì không thể tiến sâu hơn, nhưng Sở Hùng sợ đến vã mồ hôi lạnh.
Dao găm cách chỗ đó của gã chỉ cỡ vài cm, nếu linh khí hộ thể mỏng một chút thì gã đã phải nếm mùi thống khổ không muốn sống ngay tại chỗ.
Nghĩ đến đây, Sở Hùng giận tím mặt, huơ tấm thuẫn đập xuống Viên Kình Thiên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Viên Kình Thiên bị đâm lún xuống lôi đài, xung quanh mấy chục thước lan tràn vết nứt.
Đám người vây xem mãi đến lúc này mới thấy rõ Viên Kình Thiên.
Viên Kình Thiên nằm dưới đất, nội giáp vỡ đầy đất, toàn thân đẫm máu, hai chân bị kẹt trong đất hơi vặn vẹo, nhưng ánh mắt vẫn hung hăng nhìn Sở Hùng chằm chằm, cực kỳ giống tu sĩ tà đạo nổi điên.
Sở Hùng bị Viên Kình Thiên nhìn sởn gai ốc, rống to:
- Tà đạo! Hoàn toàn là tà đạo!
Sở Hùng đạp xuống mặt Viên Kình Thiên.
Viên Kình Thiên thấy vậy khóe miệng hơi cong lên, thì thào:
- Nổ!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, dao găm mảnh băng nổ tung dấy lên xung lực mạnh mẽ.
Linh khí hộ thể của Sở Hùng bị chấn nát, tiếng rống đau đớn vang xa vài dặm.
Đám tu sĩ Nguyên Anh ở xung quanh sợ đứng tim.
Tu sĩ tên Kình Thiên gì đó tự bạo bản mệnh pháp bảo ngay tại chỗ!
Không chút nào do dự! Đây quả thực là người điên!
Không đợi mọi người lấy lại tinh thần, Viên Kình Thiên sắc mặt tái nhợt như giấy bay đến sau lưng Sở Hùng, trong tay cầm thanh trường kiếm, giọng như cơn gió:
- Nói cho ngươi, sư huynh của ta không phải kẻ tiểu nhân như ngươi có thể dễ dàng vũ nhục.
Sở Hùng chỉ còn một cảm giác là đau nhức, linh khí trên người bị dao găm mảnh băng tự nổ sản sinh uy lực mạnh mẽ làm hỗn loạn, sở dĩ căn bản không phát hiện Viên Kình Thiên đã đến sau lưng mình.
Nhưng cảnh này bị tu sĩ Nguyên Thần phụ trách giữ trật tự thấy rất rõ ràng!
Tiểu tử này muốn làm gì?
Dường như định giết Sở Hùng!
Trong lòng sản sinh ý niệm này, gã vội hét chói tai:
- Dừng tay!
Nói xong, tu sĩ Nguyên Thần định ra tay ngăn cản.
Nhưng không hiểu sao vào phút chỉ mành treo chuông này, đầu óc của gã đột nhiên hoảng hốt một giây.
Một giây khựng lại, Viên Kình Thiên đã vung trường kiếm xẹt qua.
Trông thấy cảnh này, tu sĩ Nguyên Thần sợ đến bay mất hồn vía.
Sở Hùng là Tiên Thiên Linh Thể tiếng tăm lừng lẫy của nhân tộc, nếu chết trên lôi đài này thì Nguyên Thần cảnh như gã cũng không đủ đền mạng!
Phập!
Giây sau là tiếng dao đâm vào thịt, máu tươi văng khắp nơi.
Các tu sĩ có mặt đều hoảng sợ tái mặt, trong lòng khiếp sợ trước sự tàn nhẫn của Kình Thiên gì đó.
Nhưng khi xem rõ tình huống trên sân đấu thì mọi người thở phào một hơi.
Thì ra Viên Kình Thiên chỉ chặt một tay của Sở Hùng.
Tu sĩ Nguyên Thần thấy vậy như được đại xá, nhanh chóng tuyên bố Viên Kình Thiên chiến thắng, tách hai người ra.
Viên Kình Thiên lảo đảo bước xuống lôi đài, ngoái đầu nhìn Trần Trầm một cái, lộ ra một nụ cười.
Vừa rồi nếu không phải sư huynh ngăn cản, gã đã một kiếm chặt đầu chó của Sở Hùng.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, sư huynh ngăn cản cũng đúng.
Nếu gã giết Sở Hùng thật thì có thể tưởng tượng hậu quả, đến lúc đó gã chết cũng không có gì, lỡ liên lụy sư huynh thì không tốt.
Ngẫm nghĩ một hồi, cả người Viên Kình Thiên mềm nhũn ngã xuống lôi đài, nhưng chưa đụng mặt đất thì một luồng linh lực khổng lồ đưa gã đến bên cạnh Trần Trầm.
Nhìn Viên Kình Thiên ngất xỉu, Trần Trầm trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tiểu tử này ngày xưa có thù với hắn, bị hắn đánh đến nỗi thức hải vỡ nát, mất trí nhớ.
Hiện giờ Sở Hùng nói xấu hắn vài câu mà thôi, tiểu tử này đã nổi giận liều mạng với Sở Hùng, chẳng những tự nổ bản mệnh pháp bảo, càng là bất chấp hậu quả muốn giết Sở Hùng.
Trần Trầm nhỏ giọng mắng một câu, giọng khàn khàn:
- Đúng là tên ngốc!
Hạ Tích Sương nhìn Trần Trầm mắt đỏ hoe, không nói chuyện.
Thế gian này trừ tình cảm nam nữ ra còn có tình nghĩa huynh đệ, tình cảm của Viên Kình Thiên dành cho Trần Trầm rất phức tạp.
Không chỉ bao hàm tình nghĩa huynh đệ, càng có trung thành sùng kính, thậm chí có chút tình thân như đối với phụ huynh.
Dù sao Hạ Tích Sương từng nghe Trần Trầm nói sau khi Viên Kình Thiên mất trí nhớ thì như con nít, một tay hắn nuôi lớn.
Trần Trầm dùng thần thức quét hình tình vết thương của Viên Kình Thiên, sau đó lấy một ít thiên tài địa bảo cho gã ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận