Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 359: Đưa đi đánh cá

Chương 359: Đưa đi đánh cáChương 359: Đưa đi đánh cá
         - Tại sao là ngươi?!
Tiêu Lương thụt lùi hai bước, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng. Sáu người khác thì đã hóa đá, trong một chốc đều có chút chân tay luống cuống.
Trần Trầm cười khẩy nói:
- Là ta đây, thế nào? Có ngạc nhiên không? Có cảm giác như đi mòn gót giày không tìm thấy, lấy được không tốn sức chút nào không?
Tiêu Lương kiềm nén trong lòng khiếp sợ, xoay người bay ra ngoài. Nhưng ngay lúc này, một thần thức công kích mạnh mẽ đánh vào thức hải của gã, làm gã không đứng vững, lảo đảo ngã xuống nền đất trong đại điện.
Sáu tu sĩ hoàng triều khác càng kém hơn Tiêu Lương, lăn lộn ngay tại chỗ, hét thảm không thôi.
Tiếng rên la không ngừng quanh quẩn trong đại điện, nghe rợn người.
- Đừng nhúc nhích, nếu không thì Nguyên Thần của các ngươi không có cơ hội rời khỏi thể xác.
Trần Trầm đứng lên, chậm rãi bước tới gần mấy người, chốc lát sau đã đến bên cạnh bảy người.
Bảy người giãy dụa đứng lên, không dám tùy ý di động, càng không dám nhìn thẳng Trần Trầm, tất cả đều sắc mặt tái nhợt cúi đầu.
Trải qua thống khổ vừa rồi, bọn họ không chút nào hoài nghi người trước mặt có thể dễ dàng chém giết bọn họ.
Nhìn bảy người, bao gồm Tiêu Lương nơm nóp lo sợ, Trần Trầm trào phúng nói:
- Ta mới đến Vô Tận Hải được bao lâu mà các ngươi đã vội vã đến tìm rồi?
Tiêu Lương nghe vậy cố nặn ra nụ cười:
- Hết cách, chúng ta cũng là phụng mệnh hành sự, thân bất do kỷ.
Tiêu Lương thốt ra câu này, sáu người khác cùng lộ nét mặt cay đắng.
Có một người nhỏ giọng nói:
- Chúng ta cũng muốn đi đối phó yêu tộc, nhưng mệnh lệnh bên trên, chúng ta không thể không nghe.
Trần Trầm cười nhạt không thôi, vài người này có dục vọng cầu sinh rất mạnh, biểu diễn khổ nhục kế ngay tại chỗ cho hắn xem.
Nếu là trước kia thì dường như hắn sẽ mềm lòng, thậm chí suy xét thả họ đi, nhưng hiện tại thì không bao giờ.
Không do dự, Trần Trầm phong lại tu vi của bảy người.
Không cảm ứng được tu vi, bảy người vẻ mặt càng cay đắng, chẳng qua lúc trước là giả vờ, bây giờ là thật sự.
- Trần Trầm, kỳ thực . . . ta cho tới nay đều rất bội phục ngươi, trẻ tuổi có tài, thiên tư cao siêu, việc này quả thực là lão tổ làm quá mức, hay là ta trở lại cầu tình giúp ngươi? Không chừng việc này còn có chuyển cơ.
Tiêu Lương không biết Trần Trầm muốn làm gì, trên khuôn mặt nho nhã hiền hòa thậm chí mơ hồ sản sinh một chút sợ hãi.
Trần Trầm buồn cười.
Đây mà là tể tướng của Đại Kinh hoàng triều, khi thành cá nằm trên thớt của người khác thì không khác gì người thường.
Một tu sĩ khác run giọng nói:
- Trần Trầm, ngươi không thể giết chúng ta, nhân tộc hiện giờ không mất mát nổi lực lượng khổng lồ như vậy!
Tuy gã chỉ có tu vi Nguyên Anh, nhưng vì sống sót, không thể không mặt dày chụp lên cái mũ ‘lực lượng khổng lồ’ cho mình.
Trần Trầm không đáp lại, mà là vỗ tay, rất nhanh có mấy tu sĩ thương minh từ bên ngoài cung điện chạy vào.
- Phát cho mỗi người một cây xiên cá, đưa vào bể cá trên đảo cho đánh cá.
- Tuân lệnh!
Mấy tu sĩ lầm lì lấy ra mấy cây xiên giao vào tay bảy tu sĩ.
Nhìn Tiêu Lương nho nhã hiền hòa giờ run cầm cập ôm cây xiên, Trần Trầm cảm thấy thú vị.
- Mấy người nếu ai bắt được ba nghìn con cá trước thì ta sẽ thả người đó đi, những người khác bị ném vào biển cho hải yêu ăn. Được rồi, đã nói xong, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Nói rồi Trần Trầm quay người lại, không nhìn bảy người này.
Bảy tu sĩ Tiêu Lương vẻ mặt chua xót ôm xiên cá đi theo sau mấy tu sĩ thương minh thẳng hàng ra cung điện.
Chờ nhóm người Tiêu Lương bị mang đi, sau rèm truyền ra tiếng cười của Hạ Tích Sương:
- Trần Trầm, ngươi cho thừa tướng Đại Kinh hoàng triều như Tiêu Lương đi đánh cá, mệt ngươi nghĩ ra được.
Trần Trầm nhếch miệng cười nói:
- Đừng nói là Tiêu Lương, dù là hoàng đế Đại Kinh hoàng triều tới thì ta cũng bắt đi đánh cá, nếu tuyển chọn đến Vô Tận Hải tìm ta thì đừng trách ta không khách khí. Bọn họ bất nhân thì ta đành bất nghĩa.
. . .
Phần thưởng tienvuc: Code 5984 - inbox fanpage để nhận thưởng TLT
Một ngày sau.
Tin Trần Trầm là chủ thương minh Vô Tận Hải và giam giữ thừa tướng Đại Kinh hoàng triều Tiêu Lương truyền về lãnh thổ nhân tộc.
Trong Đông Vực yêu tộc, hoàng đế Đại Kinh hoàng triều giận tím mặt, tức giận nói:
- Trần Trầm kia âm thầm có thế lực khổng lồ như vậy mà các ngươi không có chút tin tức, thật sự là phế vật!
Bên dưới là một đám nhân viên cúi đầu, không dám hé răng, người nhát gan đã vã mồ hôi.
Trông thấy cảnh này, hoàng đế Đại Kinh hoàng triều càng tức giận hơn. Lúc trước có tin đồn chủ thương minh có thể khống chế hải yêu.
Vậy chẳng phải nghĩa là Trần Trầm trốn trong Vô Tận Hải là ở thế không thua rồi?
Càng khiến người nóng nảy là thương minh ở trên đất bằng cũng có một phần thế lực, hiện tại bọn họ chưa thể tùy tiện đả kích.
Bởi vì đoàn người Tiêu Lương còn nằm trong tay đối phương, nếu thật sự ra tay, e rằng cả đám sẽ vĩnh viễn không có cơ hội trở lại.
- Trần Trầm này thật là . . . gian xảo!
Hoàng đế Đại Kinh hoàng triều ánh mắt lấp lóe, trong lòng thế nhưng mơ hồ sinh ra lòng kiêng kỵ.
Nếu Trần Trầm dứt khoát giết nhóm Tiêu Lương thì gã còn chiếm danh đại nghĩa, ngày sau không chừng còn có cơ hội ra tay, dù sao hải yêu mạnh mẽ, Luyện Hư bọn họ cũng không yếu.
Nhưng hiện tại Trần Trầm chỉ giam cầm nhóm người Tiêu Lương, vậy là gã không thể ra tay.
Nếu ra tay, người trong hoàng triều tự nhiên cho rằng gã từ bỏ tể tướng tu vi Nguyên Thần đỉnh.
Đến lúc đó còn có ai nguyện ý bán mạng cho hoàng thất? Dù mặt ngoài êm đềm nhưng bên trong khó tránh lục đục nội bộ.
Nghĩ đến đây, hoàng đế Đại Kinh hoàng triều có chút đau đầu, nhắm mắt lại lạnh giọng nói:
- Báo việc này cho lão tổ, tiếp theo nên làm như thế nào thì giao cho lão tổ quyết định.
- Tuân lệnh!
. . .
Bên dưới lòng đất hoàng cung Đại Kinh hoàng triều.
Bạch Đông Thăng rất nhanh được đến tin tức này, làm một cường giả đứng đầu độ kiếp thất bại vẫn sống tiếp, lão xem trọng mạng sống hơn bất cứ cái gì, thậm chí hơi vặn vẹo.
Nhìn một phong ấn còn sót lại trên người, Bạch Đông Thăng sắc mặt cực kỳ khó xem.
Bạch Đông Thăng muốn không kiêng nể gì phát huy thực lực thì phải phá phong ấn này, nhưng phá phong ấn là đại kiếp nạn phi thăng sẽ buông xuống trong tích tắc.
Cách ổn thỏa nhất an nhiên vượt qua đại kiếp nạn là dùng thủ đoạn bám thân thể giết chết Trần Trầm.
Nhưng giờ đây Trần Trầm trốn trong Vô Tận Hải Vực, thậm chí có thể điều khiển hải yêu, vậy là hơi rắc rối.
Bạch Đông Thăng đương nhiên có thể phá phong mà ra, chạy thẳng tới Vô Tận Hải, lấy tu vi Luyện Hư đỉnh đánh cuộc một kèo.
Nhưng Bạch Đông Thăng không muốn, đạo lý rất đơn giản, bởi vì lão sợ chết, dù cho có cơ hội thành công thì lão cũng không dám.
Lỡ như lao qua mà không giết được Trần Trầm, vậy lão mình trần độ kiếp tám chín phần mười khó thoát khỏi cái chết.
Nghĩ đến sự khủng bố của đại kiếp nạn phi thăng, Bạch Đông Thăng con ngươi co rút, có thứ gọi là bóng ma tâm lý không ngừng ảnh hưởng tâm trí của lão.
- Ta không thể chết. . . Tuyệt đối không thể chết! Lúc trước độ kiếp nhưng vẫn sống sót, điều này nói lên ông trời nhìn trúng ta, muốn cho ta phi thăng!
Bóc!
Nhưng Bạch Đông Thăng càng sợ cái gì thì cái đó đến, ngay lúc này, một phong ấn duy nhất trên người lão nứt ra, sắp tới bờ vực tan vỡ.
Đại khủng bố sống chết bao phủ toàn thân lão, khiến lão run bần bật.
- Không được! Phải làm chuẩn bị khác!
Bạch Đông Thăng lẩm bẩm một câu, run cầm cập lấy ra lệnh bài truyền tấn, truyền đi một tin tức.
Giờ phút này nếu có người ngoài ở đây chắc chắn sẽ giật nảy mình, ai mà ngờ một cường giả Luyện Hư đỉnh tiếng tăm lừng lẫy sẽ vì sợ chết mà run rẩy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận