Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 57: Phụng Mệnh Gây Sự

Chương 57: Phụng Mệnh Gây SựChương 57: Phụng Mệnh Gây Sự
         - Còn không đỡ ta lên?
Thấy Triệu Tiểu Nhã lộ vẻ hối hận, Vương Phong thần tình tỉnh táo, đưa tay ra, khinh miệt nói.
Thế nhưng hôm nay tâm trạng Triệu Tiểu Nhã thật sự rất tệ, thấy thái độ của tên gia hỏa kia, nàng càng thêm tức giận, “hừ” lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi. Không bao lâu sau đã biến mất trong tầm mắt Vương Phong.
Thấy một màn như vậy, Vương Phong bắt đầu cảm thấy lo lắng. Đoạn thời gian này không nán lại Thiên Vân tông, đám người này càng ngày càng không để hắn vào mắt.
Xem ra, bọn họ đã quên thân phận Hỗn thế tiểu Ma Vương của hắn rồi!
Đang lúc hắn nghĩ xem nên làm như thế nào, thông tin lệnh bài trong ngực đột nhiên chấn động, Vương Phong lập tức lấy nó ra, chỉ thấy trên lệnh bài có linh khí lưu chuyển, hợp thành một câu.
- Tra một chút tân nhiệm Thánh Tử Thiên Vân tông - Trần Trầm.
Nhìn thấy mấy lời này, trong mắt Vương Phong lóe lên tia kinh ngạc. Đoạn thời gian trước, hắn du ngoạn ở thế tục, căn bản không biết Thiên Vân tông vậy mà có thêm một cái Thánh Tử.
...
Bên kia, sau khi Triệu Tiểu Nhã rời khỏi biệt viện chủ phong, bên tai Trần Trầm lại vang lên thanh âm Tiêu Vô Ưu.
- Đồ đệ, đến đại điện một chuyến.
Nghe vậy, Trần Trầm nhanh chóng tiến đến chưởng môn đại điện.
- Sư phụ, ngài tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự muốn cho ta Linh Thạch? - Nhìn Tiêu Vô Ưu ngồi trên cao, Trần Trầm trêu ghẹo.
Ai ngờ Tiêu Vô Ưu không nói hai lời đã ném cho hắn một cái túi trữ vật. Trần Trầm nhận lấy, cảm ứng một phen, quả nhiên phát hiện bên trong có 1000 khối Linh thạch.
- Cái này thật ngại… - Trần Trầm mặt già đỏ lên.
Tiêu Vô Ưu khoát tay, không muốn nghe Trần Trầm nói tiếp. Tiểu tử này miệng thì kêu ngại, nhưng tay lại rất thành thực, trực tiếp nhét túi trữ vật vào trong ngực.
- Tốt rồi, ngươi đừng khách sao với ta, mấy ngày nay ngươi cứ nán lại tu luyện tại biệt viện ở chủ phong đi, tốt nhất đừng ra ngoài.
- Được. - Trần Trầm đáp.
- Ngươi không hỏi vì sao?
- Sư phụ tự nhiên có đạo lý của mình.
Nghe Trần Trầm trả lời, Tiêu Vô Ưu mỉm cười, đồ đệ này của hắn biết nói chuyện hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
- Thật ra cũng không phải đại sự gì, chỉ là Vô Tâm Tâm sắp xếp nhãn tuyến tại Thiên Vân tông ta, theo như vi sư phỏng đoán, có lẽ hắn sẽ điều tra tư chất cùng lai lịch của ngươi, tốt nhất ngươi chớ có tiếp xúc với hắn, càng không được để hắn phát hiện thể chất của ngươi.
Nghe Tiêu Vô Ưu nói, Trần Trầm nhíu mày.
Đều là 36 tông Đại Tấn, vậy mà Vô Tâm Tông lại sắp xếp nhãn tuyến trong Thiên Vân tông, xem ra mâu thuẫn nội bộ giữa các tông môn Đại Tấn căng thẳng hơn so với hắn tưởng.
- Sư phụ yên tâm, hiện tại ta đã có thể khống chế hấp thu cùng phóng thích linh khí một cách tự nhiên rồi, cho dù là Trúc Cơ trưởng lão cũng chưa chắc nhìn ra được tư chất của ta.
- Thế nhưng không tiếp xúc với hắn, hắn sẽ từ bỏ ý đồ à?
Nghe xong, Tiêu Vô Ưu lắc đầu, hờ hững đáp:
- Một tên phế nhân trầm mê hưởng lạc mà thôi, hắn ở Thiên Vân tông không được vài này lại chạy đến thế tục ngay ấy mà.
Tuy là Tiêu Vô Ưu nói vậy, nhưng biểu lộ Trần Trầm lại có phần ngưng trọng.
Ý của sư phụ chẳng phải kể cả tông chủ như hắn cũng chỉ có thể đợi tên kia tự mình đi sao?
Lực uy hiếp của Vô Tâm tông lớn như vậy sao? Tùy tiện phái ra một cái củi mục, thế nhưng ngay cả tông chủ cũng không dám động đến?
Thấy Trần Trầm ra chiều suy nghĩ, Vô Tâm Tông cười khẽ, nói:
- Động vào hắn, Vô Tâm tông cũng sẽ không lập tức trở mặt với Thiên Vân tông ta, nhưng đến khi đối địch Ma môn, Thiên Vân tông khó tránh khỏi chết nhiều người hơn, mà tài nguyên chúng ta nộp lên cũng càng lúc càng nhiều, vì một tên phế nhân… Không đáng?
- Đệ tử hiểu rõ. - Trần Trầm trịnh trọng đáp.
Bất quá, trong lòng hắn đã “nhớ thương” Vô Tâm tông.
Bóc lột tông môn hắn, hừ, sớm muộn hắn cũng lật gốc cái tông môn kia.
...
Ngày hôm sau.
Dưới chân chủ phong, Vương Phong âm trầm đi lên núi, nhưng còn chưa được vài bước thì đã bị lão giả quét rác dưới chân núi chặn lại.
- Lão già kia, ta muốn lên núi gặp Thánh Tử các ngươi, ngươi tránh ra.
Thấy có người chặn đường, Vương Phong lập tức mở miệng mắng.
- Thánh Tử đang bế quan, không tiếp khách. - Lão giả nhắm mắt lại, nhàn nhạt đáp.
- Nói láo, một tu sĩ Luyện Khí kỳ thì bế quan cái gì? Hay là Thiên Vân tông các ngươi cảm thấy đệ tử giao lưu Vô Tâm tông không xứng gặp Thánh Tử?
Vương Phong phẫn nộ quát, hắn đến là đến cho có, cũng không nghĩ phát hiện được đại sự gì, thế nhưng Thiên Vân tông lại chẳng biết phối hợp, cái này khiến hắn có cảm giác Thiên Vân tông khoa trương hơn so với trước.
Lão giả dường như không nghe, không thấy lời hắn nói, vẫn cứ đứng ở đó, không hề nhúc nhích.
Thoáng cái sắc mặt Vương Phong rất khó nhìn, trước đó, hắn đã lĩnh giáo qua tu vi lão giả này, muốn cường hành vượt qua hắn là chuyện không có khả năng.
- Thực không cho ta đi gặp Thánh Tử nhà các ngươi?
- Thánh Tử đang bế quan, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất quan.
- Vậy thì tốt, cho ta 100 khối Linh thạch, ta đi. - Vương Phong đưa tay ra trước mặt lão giả.
Một lát sau, một đống Linh thạch xuất hiện trong tay hắn.
Lấy được Linh thạch, Vương Phong không nói hai lời, lập tức xoay người rời đi, loại chuyện thế này… Hắn cũng không phải làm lần đầu, vốn dĩ đã tạo thành ăn ý với lão giả.
Hắn không thật sự trung tâm với Vô Tâm tông, vì chính mình mới là vương đạo, không phải sao?
Đi rồi đi, hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Hôm nay lão gia hỏa này sao lại dễ nói chuyện như vậy? Lúc trước còn phải cò kè một phen đấy!
Chẳng lẽ Thánh Tử kia… Thật sự có quỷ?
Nghĩ đến đây, Vương Phong rơi vào trầm tư, cuối cùng, hắn nhịn không được bật cười ha hả.
Nói thật, hắn chỉ sợ Thiên Vân tông thành thành thật thật, đến lúc đấy hắn có cái trứng để dùng ấy!?
Vẫn nên không thành thật một chút mới tốt, có như vậy, Vương Phong hắn mới giành được càng nhiều thứ tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Phong nhịn không được nhớ đến thân ảnh xinh đẹp của Triệu Tiểu Nhã, đối lập với nữ tử phong trần ở thế tục, loại nữ tu như Triệu Tiểu Nhã càng có mị lực hơn.
- Xú bà nương! Thiên Vân tông ngươi không bị ta nắm đuôi thì cũng coi như xong, đằng này bị ta nắm được đuôi rồi mà còn dám kiêu ngoại như vậy! Hừ! Xem ta làm thế nào thu thập ngươi!
Hùng hùng hổ hổ nói một câu, sau đó Vương Phong vọt thẳng đến nội môn - Thiên Kiếm Phong.
Hắn không lên được chủ phong, nếu hôm nay cũng không cho hắn lên Thiên Kiếm Phong, vậy thì hơi quá đáng.
Lòng đầy phẫn nộ, Vương Phong đi cực nhanh, nhưng còn chưa đi được mấy bước, hắn đã gặp mấy nữ đệ tử. Với hắn, đám người này lạ hoắc.
- Tân đệ tử? Đáng tiếc có hơi xấu! - Vương Phong nhíu mày, trực tiếp lách qua mấy nữ đệ tử.
Hắn mặc dù háo sắc, nhưng cũng không phải loại ăn tạp.
Bất quá, đi được vài bước, hắn liền thay đổi chủ ý, quyết định đi đến ngoại môn Thiên Cần Phong trước.
So với nội môn đệ tử, ngoại môn đệ tử dễ khi dễ hơn nhiều, nhất là tân đệt tử càng là như vậy.
Năm nay có một lượng lớn tân đệ tử nhập môn, nói không chừng có vài cái tư sắc không tệ, hắn phải đi nhìn một cái mới được.
Nghĩ đến đây, trên mặt hắn xuân phong phơi phới, trước khi hắn đến Thiên Vân tông, Vô Tâm tông đã phân phó, có thể quậy cứ quậy, làm loạn trật tự Thiên Vân tông, ngăn cản bọn hắn phát triển.
Cho nên, nghiêm khắc mà nói… Đây là hắn phụng mệnh gây sự!
Bạn cần đăng nhập để bình luận