Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 331: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau

Chương 331: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sauChương 331: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau
         Lại bay một lúc, sau lưng truyền đến thần thức truyền âm thẹn quá thành giận của Xích Hồ Yêu Hoàng:
- Trần Trầm, nếu ngươi còn chạy nữa thì ta sẽ liên hệ với yêu tộc khác! Khi đó thêm mấy tiền bối Luyện Hư kéo đến thì dù ngươi chắp cánh cũng khó thoát!
Một cường giả Nguyên Thần trung, hậu kỳ đuổi theo mà không bắt kịp Nguyên Thần sơ kỳ như Trần Trầm, có thể tưởng tượng tâm trạng của Xích Hồ Yêu Hoàng thế nào.
Trần Trầm dùng thần thức dò xét bốn phía, phát hiện không có cao thủ nào khác, lập tức quay người lại, phát ra thần thức công kích về phía Xích Hồ Yêu Hoàng đang bay tới.
Nhưng lần này Xích Hồ Yêu Hoàng đã chuẩn bị từ trước, dốc hết sức ngăn cản, thân thể chỉ lung lay nhẹ.
- Grao!
Sau khi ổn định thân hình, Xích Hồ Yêu Hoàng bỗng há mồm phun ra một cột sáng lửa to dài mấy nghìn thước.
Trần Trầm trông thấy cảnh này thì con ngươi co rút, thân thể trong khoảnh khắc biến thành màu vàng.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn, cột sáng lửa hoàn toàn nuốt chửng Trần Trầm.
Cảm giác nóng rực không gì sánh bằng tràn ngập toàn thân Trần Trầm.
- Lửa này thật bá đạo! Mạnh còn hơn lửa của Bất Tử Yêu Hoàng mảng lớn!
Trần Trầm thầm khiếp sợ, nhìn xuyên lửa, hắn mơ hồ trông thấy trên người Xích Hồ Yêu Hoàng nổi nhiều hoa văn màu đen, thân thể không ngừng to ra, không lâu sau đã to cỡ mấy trăm thước.
Thân thể như núi cao phối hợp những hoa văn màu đen khiến Xích Hồ Yêu Hoàng đặc biệt dữ tợn.
Nhìn không giống tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ tuấn mỹ ưu nhã chút nào.
- Đây là huyết mạch viễn cổ gì vậy?
Trần Trầm cố chịu đựng nóng cháy quanh người, định thoát ra phạm vi lửa đốt, nhưng vô luận hắn bay đi hướng nào thì lửa bám theo như bóng với hình, không ngừng cháy bỏng.
Sự thật thì Trần Trầm kinh ngạc một nhưng Xích Hồ Yêu Hoàng thì ngạc nhiên gấp mười.
Xích Hồ Yêu Hoàng biết rõ uy lực của bản thể ra sao, đặc biệt là ma hỏa mà gã phun ra, đừng nói là Nguyên Thần sơ kỳ, dù là Nguyên Thần cũng không chịu nổi.
Nhưng Trần Trầm thì hay rồi, di chuyển trong lửa, thậm chí không phát ra tiếng hét thảm, đây rốt cuộc là loại thân thể gì vậy?
Rõ ràng, Trần Trầm mạnh hơn trận chiến ở Trấn Yêu Thành gấp mấy lần.
Vèo!
Không đợi Xích Hồ Yêu Hoàng suy nghĩ rõ ràng, bóng dáng trong lửa kia bỗng nhiên bộc phát ra hơi thở mạnh mẽ tuyệt đối, sau đó chịu đựng lửa cháy xông thẳng về phía gã.
Lửa mấy nghìn thước bị hơi thở này đánh sâu vào có xu thế cháy ngược về.
Trông thấy cảnh này, Xích Hồ Yêu Hoàng không kịp khiếp sợ, nhanh chóng ngậm miệng lại, cùng lúc đó, móng vuốt to lớn rậm rạp hoa văn màu đen như núi cao chụp xuống Trần Trầm.
Bùm!
Lửa biến mất, Trần Trầm mặc ma giáp màu đen, nắm tay màu vàng va chạm với móng vuốt to như núi cao, chẳng hề yếu thế.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một người một yêu va chạm mấy đợt, đất đai bốn phía bị chấn nứt nẻ, nhưng vẫn không ai làm gì được ai.
Trần Trầm thấy vậy mắt lấp lóe, trong lãnh thổ yêu tộc này, hắn không rảnh dây dưa với Xích Hồ Yêu Hoàng, phải đánh nhanh thắng nhanh.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm dùng thần thức kết nối, một ngọn lửa màu trắng bỗng bay ra khỏi trữ vật giới.
Lửa màu trắng chỉ to cỡ nắm tay, so với Xích Hồ Yêu Hoàng siêu khổng lồ thì nó nhỏ xíu.
Nhưng khi Trần Trầm trông thấy ngọn lửa đó thì vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng.
- Tiền bối, xin hãy ra tay một lần giúp ta.
Lửa màu trắng dường như nghe hiểu lời của Trần Trầm, nhẹ bập bùng cháy như đồng ý, trong khoảnh khắc thuấn di đến vị trí không thể miêu tả trên người Xích Hồ Yêu Hoàng.
Trông thấy cảnh này, khóe mắt Trần Trầm hơi co giật, quay đầu đi, không nỡ nhìn.
Oong!
Một tiếng kêu khẽ, Xích Hồ Yêu Hoàng không kịp phản ứng, chỗ vị trí không thể miêu tả đã bị lửa trắng bao trùm.
- A!
Một tiếng la cực kỳ thê lương truyền ra, sóng âm chấn đất đai vốn nứt nẽ thành lớp đất xốp.
Xích Hồ Yêu Hoàng đôi mắt đỏ rực, trên người lan tràn hoa văn màu đen, nhưng không dám dùng vị trí khác trên người chạm vào lửa màu trắng, chỉ có thể gầm rú liên hồi, nhanh chóng lùi lại, định chạy trốn.
Trần Trầm vội đuổi theo, cũng chú ý lửa màu trắng.
Linh hỏa thiên địa như thế này đã sớm sinh ra linh trí, thần thức của Trần Trầm thậm chí có thể cảm thụ được dao động tinh thần phát ra từ ngọn lửa.
Đó là cảm xúc điên cuồng mà vui sướng.
- Không biết ta có thể ngăn được ngọn lửa như vậy không?
Trần Trầm ngẫm nghĩ một hồi, theo bản năng kẹp chặt hai chân, trong lòng quyết định, về sau dù thế nào đều không thể đắc tội sư tổ của mình.
Tục ngữ nói rất hay, gần mực thì đen gần đèn thì sáng.
Ngọn lửa màu trắng này biểu hiện tựa như biến thái, đủ thấy bên trong sư tổ của hắn là hạng người gì.
Ngược lại chính hắn, nuôi mấy linh vật Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng, Lục Đậu tất cả đều thuần khiết vô cùng, phẩm chất thuần khiết như hắn mà đấu với sư tổ thì có thể tưởng tượng hậu quả.
Mắt thấy Xích Hồ Yêu Hoàng bay càng lúc càng chậm, Trần Trầm bắn ra vài Diệt Thế Thần Lôi, để lại lỗ máu trên người gã.
Xích Hồ Yêu Hoàng không ngừng đau đớn gầm rống, một lát sau bỗng nhiên thở gấp hắt ra, đè xuống đau đớn, thê lương kêu to:
- Trần Trầm! Thu về lửa của ngươi! Nếu không thì ta sẽ truyền tấn cho tiền bối Luyện Hư yêu tộc!
Trần Trầm nghe vậy coi như gió thoảng bên tai, đợi đám Luyện Hư chạy tới thì hắn đã sớm diệt Xích Hồ Yêu Hoàng.
Đã đánh tới mức này, sao có thể bị uy hiếp một chút liền tha cho Xích Hồ Yêu Hoàng?
Phải biết rằng, Xích Hồ Yêu Hoàng là một trong hai tên đầu têu đã tàn sát phàm nhân.
- Trần Trầm! Là ngươi ép ta!
Xích Hồ Yêu Hoàng thấy Trần Trầm sát ý đã quyết, ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng, trực tiếp móc ra mấy tấm lệnh bài truyền tấn từ trong trữ vật giới.
Hiện giờ trong đầu Xích Hồ Yêu Hoàng chỉ có một ý tưởng, dù chết cũng không thể để Trần Trầm sống yên!
- Thiên kiêu nhân tộc Trần Trầm đi vào lãnh thổ yêu tộc ta, cướp đi . . .
Xích Hồ Yêu Hoàng cố nhịn đau muốn truyền tấn, nhưng chưa nói xong thì một uy áp bàng bạc bỗng giáng xuống, đánh nát vụn tất cả lệnh bài truyền tấn trong móng vuốt của gã.
Xích Hồ Yêu Hoàng thấy vậy sợ tái mặt, ngẩng đầu nhìn, thế này mới phát hiện không biết khi nào thì cách trước mặt gã một nghìn thước xuất hiện một lão nhân tóc xám, vẻ mặt bình tĩnh nhìn gã.
Xích Hồ Yêu Hoàng theo bản năng phát ra một tiếng kinh hô:
- Ô . . . Ô Linh đạo chủ?
Tóc xám không gió tự bay, Ô Linh mỉm cười nói:
- Xích Hồ, tin tức này đừng nói cho đám già yêu tộc làm gì.
Ánh mắt Xích Hồ Yêu Hoàng liên tục thay đổi, giây sau, gã nhắm một phương hướng chạy trốn.
Nhưng Xích Hồ Yêu Hoàng chưa bay ra mười dặm thì Ô Linh đã lấy ra một phất trần phủi gã rớt xuống đất.
Trần Trầm rượt tới nơi thấy vậy cũng xoay người chạy trốn.
Hắn chưa gặp lão nhân tóc xám này nhưng dao động Luyện Hư là hàng thật.
Nếu có thể, Trần Trầm không muốn chiến đấu với một cường giả Luyện Hư.
Ô Linh trông thấy cảnh này mặt lộ vẻ châm chọc, bước ra một bước, dường như ẩn vào hư không, giây sau xuất hiện trước mặt Trần Trầm.
- Ngươi là Trần Trầm đúng không? Ngày xưa ngươi diệt Ô Tiên Tông, giết đồ nhi của ta, hôm nay rốt cuộc ta có thể báo thù rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận