Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 272: Nguyên Anh đỉnh

Chương 272: Nguyên Anh đỉnhChương 272: Nguyên Anh đỉnh
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Nói xong câu đó, Trần Trầm lấy ra một thanh chủy thủ đặt vào tay Viên Kình Thiên, lúc trước Ngọc Quỳnh tặng chủy thủ này cho hắn, có thể chém ra một kích Nguyên Thần, hiện giờ cái này hơi khó nuốt trôi đối với hắn.
- Kình Thiên, ngươi phải hiểu rằng dùng pháp bảo có thể bù đắp tu vi, nhưng thuật Thần Ẩn là không thể thay thế.
Viên Kình Thiên nghe vậy ngơ ngẩn xuất thần giây lát, theo sau nhận lấy chủy thủ, gật mạnh đầu.
- Sư huynh, ta hiểu được!
Trần Trầm thấy vậy hơi gật đầu, cho ánh mắt khích lệ, ngay sau đó lại hỏi:
- Đúng rồi, quan hệ giữa ngươi và bát sư tỷ sao rồi?
Viên Kình Thiên nghe vậy nhoẻn miệng cười, cười cực kỳ dịu dàng, hoàn toàn không giống như sát thủ:
- Rất tốt, mỗi ngày ta lén đi nhìn nàng một cái là đã thỏa mãn lắm rồi.
Trần Trầm nghe vậy thở dài.
Thấp hèn như hạt bụi mà hình như Viên Kình Thiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Không được, phải giáo dục, bơm động lực cho hắn.
Suy tư giây lát, đáy mắt Trần Trầm lóe tia hồi ức, thương cảm nói:
- Nếu có người mình thích thì hãy cố gắng lên, có lẽ ngươi không biết, lúc ta ở Thiên Vân Tông, có vô số đệ tử nữ thầm mến ta. Nhưng bây giờ thì sao? Bọn họ trông thấy ta đều không dám nói với ta một câu. Kình Thiên, ngươi biết rõ ta là hạng người gì. Bọn họ biết mình chênh lệch quá lớn với ta, lớn đến nỗi không thể bù đắp, cho nên đánh mất dũng khí nói chuyện cùng ta. Điều này khiến ta rất đau lòng, Kình Thiên, ta không hy vọng ngươi có một ngày giống như bọn họ, không có dũng khí nói chuyện với người mình thích.
Viên Kình Thiên tự tưởng tượng mình lặng lẽ nhìn người mình yêu mà không dám nói chuyện, vành mắt đỏ hoe, gã lập tức tiếp tục lầm lì tu luyện.
Nhìn bóng lưng của Viên Kình Thiên, Trần Trầm nở nụ cười vui mừng.
Ngay lúc này, bên tai chợt vang lên giọng nói của Ngọc Quỳnh:
- Trần Trầm, ta mượn pháp bảo cho ngươi rồi, đợi khi ngươi độ kiếp nhớ đến chỗ của ta mà lấy. Nhưng có điều kiện hàng đầu là ngươi chỉ có thể độ kiếp trong Ngọc Đỉnh Đan Tông ta.
Trần Trầm dùng thần thức hồi âm:
- Có thể cho ta nhìn xem là cái gì được không?
Ngọc Quỳnh im lặng thật lâu, dường như bị cấp độ thần thức của Trần Trầm làm chấn động.
Thật lâu sau Ngọc Quỳnh mới nói:
- Không cần thiết, nếu như những pháp bảo này đều không bảo vệ ngươi được thì đừng độ kiếp nữa, về nhà chờ chết đi.
Trần Trầm ngẩn người, không nói nữa.
Cấp độ lôi kiếp của hắn thường sẽ cao hơn tu vi hiện có một đại cảnh giới
Lôi kiếp Nguyên Anh mạnh cỡ lôi kiếp của thiên kiêu Nguyên Thần.
Vậy suy ra, lôi kiếp bước vào Nguyên Thần chắc cỡ Ngọc Quỳnh độ Luyện Hư kiếp.
Những pháp bảo này có thể chống đỡ lôi kiếp cấp độ mạnh hơn Ngọc Quỳnh một bậc, xem ra chỉ cần ông trời không làm loạn thì hắn có thể an toàn độ qua.
Dù sao lần này hắn không phải Luyện Khí, Luyện Thể cùng bước vào Nguyên Thần cảnh.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm hơi yên lòng, sau đó lấy một đống thiên tài địa bảo ra khỏi trữ vật giới, suy nghĩ hôm nay nên ăn cái nào.
. . .
Nửa tháng sau.
Tu vi Luyện Khí của Trần Trầm chậm rãi bước vào Nguyên Anh đỉnh.
Cảm giác bình cảnh như có như không kia, Trần Trầm cười cười.
Mới bấy nhiêu đây mà cũng tính là bình cảnh? Hắn muốn đột phá liền đột phá!
Có lẽ đây là thiên phú.
Trần Trầm từng hoài nghi, dù ngày xưa hắn không ăn Thiên Không Linh Quả thì tư chất tu tiên của hắn cũng siêu tốt, chẳng qua không bị người phát hiện mà thôi.
Bên ngoài viện lạc vọng vào giọng của Viên Kình Thiên:
- Sư huynh, ta dẫn yêu đến cho ngươi đây!
Chốc lát sau, Viên Kình Thiên mang theo một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Trần Trầm.
Đó là Lão Hắc!
So với nửa tháng trước thì da heo đen ngày càng ánh sắc vàng đen, toát ra khí chất cao quý.
Lão Hắc hiện tại dù không mặc Thất Khiếu Linh Lung Giáp cũng cảm giác có chút bất phàm.
Trần Trầm thấy vậy tặc lưỡi lấy làm lạ, không ngờ heo nuôi Lão Hắc được hắn bồi dưỡng trở nên tốt như vậy.
Trên đời này còn có cái gì là hắn không làm được? Độ kiếp thôi mà, chuyện nhỏ!
Lão Hắc mờ mịt hỏi:
- Trần Trầm, ngươi kêu ta đến đây làm gì?
Lần đầu tiên Lão Hắc đến nơi cao cấp như vậy, nhưng thật lòng nó không hứng thú với việc mở rộng tầm mắt.
Cơ gò má Trần Trầm mấp máy, nét mặt dần dần cay đắng, nhẹ giọng nói:
- Lão Hắc, ta sắp độ kiếp, hơn nữa lần này kiếp số hung hiểm hơn lần trước.
Đôi tai to của Lão Hắc dựng đứng:
- Cái gì?!
Lần trước Trần Trầm độ kiếp, nếu không phải nó trung tâm cứu chủ thì hắn đã về chầu trời.
Không ngờ mới qua bao lâu, hắn lại độ kiếp.
Trần Trầm càng rầu rĩ nói:
- Lão Hắc, ngươi cũng biết không có nhiều người đáng để ta tín nhiệm, ngươi xem như nằm trong số ít đó. Ta ở Ngọc Đỉnh Đan Tông lạ nước lạ cái, không có người nguyện ý hộ pháp cho ta, bởi vậy ta chỉ có thể tìm ngươi.
Tuy sư phụ chuẩn bị pháp bảo cho hắn rồi, nhưng hắn cũng phải nghĩ cách tự bảo vệ mình.
Tục ngữ nói rất hay, không thể đặt trứng gà chung một rổ.
Lão Hắc là rổ đựng trứng khác mà hắn tìm đến.
Nghe Trần Trầm nói, Lão Hắc cực kỳ đồng tình.
Dù sao là hài tử mình nhìn lớn lên, lăn lộn ở bên ngoài không tìm được một bằng hữu, nó cũng cảm giác đau lòng.
Đương nhiên, con người của Trần Trầm chỗ nào cũng tốt, chỉ hơi ác chút xíu, không có bằng hữu cũng bình thường.
Lão Hắc thở dài đồng ý:
- Được rồi, ta hộ pháp cho ngươi.
Trần Trầm cảm động gật đầu.
Một người một heo lặng lẽ đối diện, đều nhìn thấy chân tình trong mắt nhau.
Có Phúc Lộc Trư Lão Hắc sắp thức tỉnh, Trần Trầm càng tự tin hơn.
Còn về Trương Kỵ thì hắn tuyệt đối không dám gọi qua.
Tiểu tử kia nguyên lý khác với Lão Hắc, nếu gọi qua thì tám chín phần mười mình sẽ bị lôi kiếp đánh chết, tiếp theo trữ vật giới của mình trở thành cơ duyên cho Trương Kỵ.
Từ khi nghĩ thông điểm này thì Trần Trầm quyết định về sau độ kiếp tuyệt đối không có thể để Trương Kỵ ở bên cạnh.
Đương nhiên, nếu là cừu địch độ kiếp thì có thể kêu Trương Kỵ đi vây xem.
Trần Trầm đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội truyền một tin tức cho Trương Kỵ.
- Trương Kỵ, nếu sư phụ của ngươi độ kiếp thì ngươi tuyệt đối đừng bao giờ vây xem, Luyện Hư đại kiếp nạn quá mức nguy hiểm, dễ dàng làm ngươi bị thương lây, nhớ kỹ!
Truyền tin xong Trần Trầm trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, đi tới viện lạc của Ngọc Quỳnh.
So với nửa tháng trước, bề ngoài của Ngọc Quỳnh tựa hồ không thay đổi gì, nhưng cho người cảm giác đẹp mắt rất nhiều.
Rõ ràng, đây là tác dụng của Bất Lão Mỹ Nhan Đan.
Đan dược này sẽ không khiến người biến đổi lớn ngay lập tức, thế cho nên người quen đều không nhận ra ngươi, nó thay đổi từ từ trong âm thầm, như thể người dùng tự nhiên đẹp mặn mà.
Công dụng thần kỳ như thế quả thực có thể xưng nghịch thiên.
- Khụ khụ, sư phụ, ta đã Nguyên Anh đỉnh, chuẩn bị độ kiếp!
Trần Trầm nhìn mặt của Ngọc Quỳnh hơi lâu, giả vờ bị hút hồn đến ngẩn ngơ, sau đó mới nói ra câu trên, tất cả thật tự nhiên diễn ra.
Ngọc Quỳnh mỉm cười nói:
- Tiểu tử nhà ngươi tăng tiến tu vi thật nhanh, ta vốn tưởng mình sẽ dùng những báu vật này trước ngươi.
Nàng cẩn thận lấy một chiếc trữ vật giới ra đặt vào tay Trần Trầm:
- Cầm đi, có mấy thứ này thì dù ngươi phi thăng ngay bây giờ cũng có một cơ hội sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận