Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 374: Không có lựa chọn nào khác

Chương 374: Không có lựa chọn nào khácChương 374: Không có lựa chọn nào khác
         Trần Trầm siết chặt hai nắm tay, thần thức quét ngang, đã phát hiện tung tích của Ngọc Quỳnh và Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông.
Hai người bị trói trong thực vật to lớn kia.
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông còn đỡ chút, là Tiên Thiên Mộc Linh Thể, dù mớ thực vật cắn nuốt huyết khí của nàng thì tốc độ rất chậm.
Ngược lại Ngọc Quỳnh là Tiên Thiên Hỏa Linh Thể, giờ đây chẳng còn tư thái ưu nhã thong dong ngày xưa, trong mắt thậm chí mơ hồ rực cháy lửa, đang không ngừng giãy giụa, có chút nóng nảy.
Trần Trầm chú ý thấy Ngọc Quỳnh đã bị thương nặng, hơi thở yếu đến nỗi ngang ngửa với đám Nguyên Thần cảnh.
Cảm giác được cảnh này, Trần Trầm hít sâu một hơi nói:
- Ngươi từng giúp ta mấy lần, thậm chí có thể nói là từng cứu mệnh của ta, ta không muốn đối địch với ngươi, nhưng sư phụ của ta cũng từng cứu mạng của ta, ta không thể ngồi xem sư phụ kẹt trong cảnh nguy hiểm. Ta hỏi ngươi, nếu ngươi là ta thì nên lựa chọn như thế nào?
Yêu Khanh nghe vậy im lặng, qua thật lâu sau mới hỏi ngược lại:
- Hai Luyện Hư nhân tộc, nếu ta thả họ ra thì bọn họ có đối địch với ta không? Đến lúc đó nhân tộc các ngươi có ba Luyện Hư, yêu tộc thì không còn cao thủ, ta thả bọn họ ra đại biểu cho những gì ta làm cho đến bây giờ đều làm áo cưới cho nhân tộc các ngươi. Nếu ngươi là ta thì nên lựa chọn như thế nào?
Nghe đến đây, Trần Trầm không còn lời nào để nói.
Con người sống trên đời có nhiều bất đắc dĩ, dù là ai thì vĩnh viễn không thể chỉ sắm vai một nhân vật.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Trần Trầm trở nên sắc bén, trầm giọng nói:
- Nếu không thể giải hòa mâu thuẫn thì chúng ta hãy tranh tài một trận đi!
Nói xong, một khí thế cực kỳ mạnh mẽ phát ra từ người Trần Trầm, đè ép hướng Yêu Khanh.
Yêu Khanh thấy vậy thụt lùi hai bước cười lạnh nói:
- Ta biết ngay sẽ có ngày chiến một trận với ngươi.
Vừa dứt lời, dấu ấn hoa yêu trên trán Yêu Khanh bỗng nhiên sáng lên, hai người tuy rằng không nhúc nhích nhưng hình thành hai phân thân thần thức trên trời.
Hai phân thân thần thức vừa xuất hiện đã lao vào nhau.
Trần Trầm vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cũng không hoảng loạn.
Tuy Yêu Khanh cũng là Luyện Hư hậu kỳ nhưng không bằng thân thể cũ, hơn nữa hiện giờ thần thức của hắn đạt đến Luyện Hư hậu kỳ, kèm theo Ngưng Thần Châu, đấu thần thức với nữ yêu này chưa chắc sẽ thua.
Mới nãy Trần Trầm đã hỏi thăm hệ thống, hệ thống không cách nào phán định hắn và nữ yêu này, ai mạnh ai yếu.
Điều này nói lên hắn còn có cơ hội chiến thắng nữ yêu này.
Trần Trầm và Yêu Khanh đấu thần thức, Viên Kình Thiên và Chu Nhân Long chui ra từ Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, mang theo Lục Đậu bay đến bên cạnh quả cầu lớn màu xanh, bắt đầu tìm cách phá mở quả cầu màu xanh to lớn này.
Yêu Khanh thấy nhưng thờ ơ, dường như rất tự tin vào quả cầu lớn màu xanh.
Trên thực tế thì đúng như Yêu Khanh nghĩ, quả cầu lớn màu xanh này không phải trận pháp kết giới, cho dù là thần thông thiên phú của Lục Đậu cũng không phá được.
Vật nhỏ liên tục phun ra Huyền Vũ Trọng Thủy với quả cầu lớn màu xanh, nhưng đều bị bật ngược về.
Viên Kình Thiên thì lấy ra bản mệnh pháp bảo mình mới luyện chế, chặt chém quả cầu lớn màu xanh nhưng vẫn không ăn thua gì.
Một đám người dùng đủ mọi cách, nhưng quả cầu lớn màu xanh cứng mềm đều không ăn, cho dù xuất hiện vết thương cũng nháy mắt khép lại.
Không lâu sau, trong không khí mơ hồ nổi lên sắc xanh, thân thể của mấy người dần chậm chạp.
Trần Trầm đang giằng co với Yêu Khanh ở bên trên quả cầu lớn tiếng nhắc nhở:
- Nín thở, hoàn cảnh ở đây kỳ lạ!
Mấy người Chu Nhân Long nghe vậy thì sắc mặt đều trở nên có chút khó coi, vừa nín thở vừa lấy mặt nạ ra đeo vào.
Trần Trầm lại nhìn Yêu Khanh ở trước mặt, khó khăn nói:
- Hiện giờ cao thủ Luyện Hư hậu kỳ của nhân tộc ta hoặc là chết, hoặc là phi thăng, từ nay về sau ta là người mạnh nhất nhân tộc. Cộng thêm ta bây giờ là tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông! Ngoài ra, trừ Linh Hư Khí Tông suy nhược, hai đại tông môn khác cũng sẽ nghe theo hiệu lệnh của ta. Ngươi rút đi, thả tu sĩ ở đây, ta hạ lệnh toàn bộ nhân tộc từ nay về sau không được thương tổn bất cứ yêu tộc thực vật nào, được chứ?
Vẻ mặt Yêu Khanh hờ hững, ánh mắt có chút mơ hồ.
- Địa vị của ta ở yêu tộc cao hơn ngươi nhiều, nhưng bọn họ có nghe theo ta không? Trên đời này, người và yêu tham lam thì vô cùng vô tận, ngươi mang Phá Ách Ấn thì nên rõ ràng cảm thụ bị người mơ ước. Trong nhân tộc chỉ có mình ngươi có Phá Ách Ấn, nhưng yêu tộc thực vật chúng ta thì tương đương với tất cả cá thể đều có dấu ấn. Chỉ cần ăn chúng ta, chẳng những có thể tăng lên tu vi, còn có thể tăng lên Nguyên Thần và lực lượng thần thức, công dụng này hơn xa thiên tài địa bảo bình thường. Yêu tộc thực vật chúng ta nếu muốn bình thường đi trên thế gian thì phải diệt nhân tộc, yêu tộc, trở thành chủ nhân của thế gian này mới được.
Yêu Khanh nói xong, trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, ba tiểu yêu quái Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng, Sinh Phàm đều bay ra.
Ba tiểu yêu quái tuy nhìn non nớt nhưng trên thực tế thì Sinh Phàm mạnh nhất cách Luyện Hư chỉ có một bước.
Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng cũng bước chân vào Nguyên Thần hậu kỳ, đến cảnh giới như vậy rồi, dù bọn họ ngây thơ đến đâu thì trong đầu cũng biết được nhiều thứ.
Thấy Trần Trầm đang tranh đấu với Yêu Khanh, Tiểu Hoa lập tức xông lên định ngăn trở, nhưng chưa đến gần phạm vi trăm thước gần hai người đã bị uy áp kinh sợ mạnh mẽ không cho tiến thêm một bước nào.
Trông thấy Tiểu Hoa, mắt Trần Trầm sáng lên nói:
- Tiểu Hoa, ngươi hãy thử xem có thể cứu sư phụ ta ra giúp ta không.
Đối với mệnh lệnh của Trần Trầm, Tiểu Hoa theo bản năng nghe theo, cành dần vươn đến gần quả cầu lớn màu xanh, cuối cùng không bị cản trở thò vào trong.
Yêu Khanh trông thấy cảnh này thì thay đổi sắc mặt, quát to:
- Dừng tay!
Bị quát, Tiểu Hoa run bắn người, tội nghiệp nhìn Trần Trầm và Yêu Khanh, trong một chốc tiến lùi khó khăn.
Trần Trầm thấy vậy lại nhìn về hướng Tiểu Hoàng và Sinh Phàm, hai tiểu yêu quái cũng không biết làm sao.
Giây lát sau, Tiểu Hoa đột nhiên lớn tiếng khóc, tiếng khóc to rõ truyền khắp vài dặm, nghe rất đau lòng.
Nghe tiếng khóc này, vô luận là Trần Trầm hay Yêu Khanh đều lòng chua xót.
Nhưng Trần Trầm không có sự lựa chọn.
Trong quả cầu lớn màu xanh bên dưới, Ngọc Quỳnh suy yếu nhanh hơn, mới qua một khắc đồng hồ mà hơi thở đã rớt xuống Nguyên Anh kỳ.
Rõ ràng, Tiên Thiên Hỏa Linh Thể của nàng bị chăm sóc đặc biệt.
Vành mắt Trần Trầm đỏ hoe, khàn giọng kêu lên:
- Tiểu Hoa, nghe ta một lần! Coi như ta xin ngươi!
Thấy chủ nhân lộ vẻ mặt này với mình thì tiếng khóc của Tiểu Hoa ngừng bặt.
Những hình ảnh sau khi sinh ra linh trí không ngừng nổi lên trong óc Tiểu Hoa.
Nếu không có chủ nhân thì nó từ lâu đã bị xe ngựa đè chết ở ven đường. Là chủ nhân nuôi nó trong linh thổ, là chủ nhân cho nó cơ hội tu luyện, là chủ nhân dạy nó nói chuyện.
Tuy rằng hiện tại có tu vi như thế đều do Yêu Khanh tỷ tỷ ban cho, nhưng ở trong lòng Tiểu Hoa thì chủ nhân mới là ưu tiên hàng đầu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiểu Hoa trở nên kiên định, cành trên người dần vươn vào trong quả cầu lớn màu xanh, chốc lát đến gần Ngọc Quỳnh.
Cành kéo mạnh nhưng không thể đẩy ra cỏ xanh to lớn xung quanh Ngọc Quỳnh.
Yêu Khanh thấy vậy lạnh giọng nói:
- Đừng quên thân phận yêu tộc thực vật của ngươi! Có vài thứ là bẩm sinh!
Tiểu Hoa lặng im một lúc, nhìn về phía Sinh Phàm và Tiểu Hoàng, trong ánh mắt tràn đầy ý cầu viện.
Tiểu Hoàng không có do dự, bắt đầu dùng chiêu đào đất loay hoay quả cầu màu xanh, cuối cùng bị nó thành công chui vào.
- Ngu xuẩn! Ngu không ai bằng! Yêu tộc thực vật chúng ta bởi vì ngu xuẩn nên mới tàn đến mức này!
Yêu Khanh tức điên, xuống tay càng tàn nhẫn với phân thân thần thức Trần Trầm trên bầu trời.
Sinh Phàm thấy vậy, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy vẻ sốt ruột, hét to:
- Tỷ tỷ! Sư huynh đã hứa với ta sẽ có ngày cho yêu tộc thực vật chúng ta quang minh chính đại đi trên thế gian, ta sẵn lòng tin tưởng hắn!
Nói xong câu đó, Sinh Phàm lắc người chui vào quả cầu lớn màu xanh, bay đến trước mặt Ngọc Quỳnh.
Ba tiểu yêu quái hợp sức, rất nhanh quét sạch cỏ lạ màu xanh xung quanh Ngọc Quỳnh.
Yêu Khanh tức giận quát:
- Ba tên ngu!
Trong quả cầu lớn màu xanh bỗng vươn ra mấy chục dây leo quấn lấy ba tiểu yêu, chớp mắt trói chặt chúng nó. Trên dây leo loáng thoáng xen lẫn hoa văn màu vàng, mặc kệ ba tiểu yêu giãy giụa thế nào đều không tránh thoát được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận