Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 196: Nữ Nhân Này Khủng Bố Đến Cực Điểm!

Chương 196: Nữ Nhân Này Khủng Bố Đến Cực Điểm!Chương 196: Nữ Nhân Này Khủng Bố Đến Cực Điểm!
         - Hắn ăn gian cách nào hả? Các ngươi có chứng cứ không? Nếu không bằng không chứng lại hủy đi trong sạch của người khách, cái này nhất định phải chịu trách nhiệm đấy!
Luyện Đan Sư trung niên vô cùng tức giận, chuẩn bị lấy lại công đạo cho Trần Trầm.
Nghe vậy, năm người kia lập tức biến sắc, một lát sau, tất cả đều lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
- Nhất định là ngươi để lộ nội dụng khảo hạch từ trước!
- Không sai! Rốt cuộc hắn là người thế nào với ngươi? Chẳng lẽ là nhi tử tư sinh của ngươi à?
- Nếu không phải như thế, chúng ta nói hắn ăn gian, ngươi sao phải sốt ruột như vậy!
Càng nói, năm người càng cảm thấy có khả năng.
Nghe bọn họ líu ríu một hồi, Luyện Đan Sư trung niên đần mặt ra, á khẩu không nói được lời nào.
Móa nó, lại còn giội nước bẩn lên người hắn, bọn ranh con này đúng thật là gan to bằng trời!
Lão giả đứng bên cạnh rốt cuộc cũng nhìn không nổi nữa, lắc đầu:
- Trước đó, Thanh Viễn sư điệt không hề biết nội dung khảo hạch, các ngươi chớ suy đoán lung tung.
- Thế nhưng trưởng lão… Người này sao có thể làm được, ngài là Luyện Đan Sư, hẳn cũng biết trên thế gian không tồn tại “loại” người như thế. - Trong năm người, một người lộ vẻ uất ức, mặc kệ nói thế nào, dù đánh chết hắn cũng không tin.
Khụ khụ!
Hắn vừa dứt lời, cách đó không xa liền vang lên tiếng ho kịch liệt.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thì thấy Trần Trầm sắc mặt tái nhợt, ánh mắt chua xót.
Luyện Đan Sư trung niên gọi Thanh Viễn vội tiến đến hỏi han:
- Trần Trầm, ngươi đây là…
- Tiền bối chê cười, từ nhỏ ta thể nhược, bệnh tật quấn thân, đã thử không biết bao nhiêu loại dược liệu, gần đây mới hơi có khởi sắc, chỉ có điều mỗi khi bị kích động, khó trách có chút không khỏe. - Trần Trầm cười khổ đáp.
Nghe vậy, ánh mắt Thanh Viễn thập phần đồng tình.
Năm người kia cũng có hơi ngượng ngùng, người đáng thương như vậy, đám… đệ tử đại gia tộc bọn họ còn hùng hổ dọa người, quả thật có chút không nói nổi.
Càng mấu chốt hơn chính là bọn họ thật sự không có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh người này đã làm sai.
- Mấy vị sư huynh, ta quả thật có vài phần thiên phú đối với cảm giác dược tính của dược liệu, hơn nữa, từ nhỏ ta đã nếm hơn trăm loại thảo dược, cho nên hôm nay chỉ cần nghe hương vị đã có thể cảm giác được dược tính của chúng.
- Thế nhưng thiên phú bực này, ẩn sau nó có quá nhiều thống khổ… Nói thật, ta thà rằng không có.
Nói xong, Trần Trầm rơi vào hồi ức, trong mắt dường như có vô số gian khổ tựa như đèn kéo quân vụt qua, loại cảm giác trầm thống này khiến người nhìn không nhịn được đau lòng.
Trần Trầm hiện tại quá lắm cũng chỉ mới mười tám, mà có thêm chút nữa thì cũng không qua hai mươi, nét ngây ngô của thiếu niên vẫn còn nguyên vẹn.
Phối hợp với vẻ mặt diễn xuất thần kia, quả thật dễ dàng khiến cho đám người tự tưởng tượng ra một hồi nhân sinh bi kịch.
Khổ nhục kế vừa ra, năm người càng thêm tự trách.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự hàm oan cho người tốt?
Ngay thời điểm cả đám còn đang hoài nghi, Trần Trầm đã đi đến trước mặt vừa đưa ra nghi vấn kia, trước tiên đưa tay ra.
- Vị sư huynh này, huynh sinh ra trong cao môn đại viện, hẳn là bên người luôn mang theo dược liệu? Có thể đưa ta thử một cây, ta có thể chứng minh.
Nghe vậy, người nọ bèn lấy ra một cây bách niên Thanh Linh Thảo, bỏ vào tay Trần Trầm.
- Hệ thống, phạm vi nửa mét, Thanh Linh Thảo có dược tính mạnh nhất ở đâu?
“ Kí chủ, dược tính của Thanh Linh Thảo trong tay ngài còn lại 8 phần 6.”
Nghe xong đáp án, Trần Trầm giả vờ giả vịt nhấm nháp một phen.
Chậc, ngoại trừ có hơi ngọt, ngoài ra không cảm giác gì thêm.
- Bách niên Thanh Linh Thảo… Dược tính đại khái còn thừa lại 8 phần sáu, sư huynh bảo quản không tệ.
Nghe được đáp án này, người nọ biến sắc.
Tên Trần Trầm này nói thẳng ra dược tính còn thừa bao nhiêu, thậm chí còn chính xác là 8 phần 6, cái này cũng không khỏi quá kinh khủng.
Phải biết nhánh Bách Niên Thanh Linh Thảo này tuy là hắn tự mình hái, cũng tự hắn bảo quản, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể tính ra “trên dưới tám phần” mà thôi…
Nhưng chỉ với bấy nhiêu thôi cũng đủ để chứng minh Trần Trầm không hề bịa chuyện.
Hắn vẫn không nói gì, lão giả kia đã lấy nhánh Thanh Linh Thảo trong tay Trần Trầm, bắt đầu cẩn thận cảm ứng.
Qua một lúc lâu sau, hắn mới thở dài nói:
- Dù là ta cũng chỉ có thể kết luận được trên dưới tám phần, hẳn là thế gian này… thực sự có kỳ tài ngút trời.
Nghe nói như thế, bốn người còn lại tựa như bị sét đánh, vô thức lui lại mấy bước.
Dược liệu này là ngẫu nhiên xuất ra, cũng không thể nói người ta ăn gian được.
Bọn họ quả nhiên hàm oan người ta!
Nghĩ đến đây, lại nhìn khuôn mặt không quan tâm hơn thua của Trần Trầm, cả bọn nhịn không được cảm thấy vô cùng xấu hổ.
- Vị… sư đệ này, trước đó là ta lỗ mãng, nếu có mạo phạm, kính xin thứ lỗi. Việc này ngày sau ta tất sẽ đền bù tổn thất cho người! Cho sư đệ một cái công đạo!
- Chúng ta cũng vậy! Kính xin sư đệ chớ để trong lòng, nếu là có gây thương tổn tinh thần gì cho ngươi, lương tâm chúng ta khó có thể bình yên!
...
Một lát sau.
Thanh Viễn mang theo Trần Trầm tiếp tục đi lên núi.
Hắn càng lúc càng ưa thích tu sĩ Trần Trầm đến từ tiểu quốc này.
Thiên tư trác tuyệt không nói, quan trọng hơn chính là làm người ôn hòa, trên người không hề mang theo lệ khí.
Phải biết, Luyện Đan Sư ngoại trừ thiên tư trác tuyệt, quan trọng nhất chính là tâm tính.
Người bình thường nếu bị hàm oan, nhất định sẽ kêu gào đòi so đấu tại chỗ, liều mạng ngươi sống ta chết.
Thế nhưng Trần Trầm lại khác, không những không giận còn biết lấy đức phục nhân.
Người như vậy quả thật là trời sinh Luyện Đan Sư, khiến hắn có cảm giác như nhặt được báo vật.
Ngay cả sư thúc cũng bảo hắn mang Trần Trầm đi gặp Thánh nữ đại nhân, nhìn xem đại nhân có nguyện ý thu hắn ta làm đồ đệ hay không.
Thánh nữ đại nhân nhà bọn họ thích nhất chính là loại đệ tử tính tình đạm bạc như thế đấy!
- Trần Trầm, ngưới chớ có khẩn trương, Thánh nữ đại nhân làm người ôn hòa, tâm địa thiện lương, là người dễ nói chuyện nhất Ngọc Đỉnh Đan Tông ta đấy!
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Trần Trầm, Thanh Viễn an ủi.
Trần Trầm khẽ gật đầu, đương nhiên hắn cũng không trông mong gặp được một cái đại mỹ nữ.
Sư phụ Hạ Tích Sương, Thánh nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông là tu vi Nguyên Thần Cảnh đỉnh phong.
Vị Thánh nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông này hắn cũng không chênh lệch quá lớn, hắn sợ nhất chính là bị loại cường giả cấp cao này nhìn thấu.
Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn cũng không thể lui bước, gặp hay không đã không phải do hắn quyết nữa rồi.
Không bao lâu sau.
Thanh Viễn dẫn Trần Trầm đi vào một cái tiểu viện khá độc đáo.
Giữa sân có một tòa đại đỉnh, lửa trong lò đang hừng hực thiêu đốt, thế nhưng chung quanh lại không có một bóng người.
Thanh Viễn cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, hướng về chỗ sâu trong tiểu viện cung kính nói:
- Thánh nữ đại nhân, khảo hạch lần này xuất hiện một đệ tử, không chỉ thiên phú trác tuyệt, quan trọng hơn chính là làm người thiện lương ôn hòa, xin hỏi Thánh nữ có nguyện ý thu làm đệ tử hay không?
- Để hắn một mình vào đây! - Một âm thanh mờ mịt từ chỗ sâu trong tiểu viện truyền ra.
Nghe vậy, Thanh Viễn dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Trầm.
Trần Trầm đành phải kiên trì tiến vào, không bao lâu sau, hắn nhìn thấy một cái dược điền tinh xảo.
Trong dược điền có chín gốc thiên tài địa bảo, chín gốc thiên tài địa bảo này đều đã sinh ra linh trí, là tồn tại tương đương với Tiểu Hoàng.
Mà đứng trước dược điền là một nữ tử bạch y đang tưới nước cho những thiên tài địa bảo kia, tư thái ưu nhã khó tả.
Phát giác được động tĩnh phía sau, nữ tử xoay người lại, nhìn về phía Trần Trầm.
Trần Trầm cũng ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Kết quả không quá giống với tưởng tượng của hắn, nhìn từ tướng mạo, Thánh nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông quả thực rất trẻ.
Bất quá không phải là mỹ nữ, chỉ là một nữ tử có dung mạo bình thường.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là trên người nàng tràn đầy khí chất tự nhiên, không màng danh lợi, tựa như hòa làm một cùng phiến thiên địa này.
Có được loại khí chất này, hơn nữa, cảm giác tang thương quanh quẩn trên mặt, Trần Trầm có thể kết luận nữ nhân này e rằng cũng có tuổi rồi.
- Đệ tử… Trần Trầm bái kiến Thánh nữ đại nhân! - Trần Trầm thi lễ, thái độ thập phần câu nệ.
Nàng kia thấy vật cười nhạt, khí chất trên người càng thêm xuất trần, gật đầu nói:
- Luyện Đan Sư chúng ta đều là người thành thật, Thanh Viễn nói ngươi tư chất trác tuyệt, ta đương nhiên tin.
- Bất quá ta vẫn muốn khảo hạch ngươi một phen.
- Thánh nữ đại nhân cứ nói không sao. - Trần Trầm cung kính đáp lại.
Nghe vậy, nữ tử cẩn thận đánh giá Trần Trầm một phen, cười nói:
- Luyện Đan Sư như chúng ta, muốn tu luyện đến chí cao chi cảnh, quan trọng nhất chính là luyện bản thân, cho nên trong mắt ta, ta và ngươi đều là dược liệu…
- Nếu ngươi đã biết dược tính, vậy ngươi hẳn cũng biết nhân tính, ta hỏi ngươi, ta là dạng người gì?
Nghe vậy, Trần Trầm vô thức muốn xông lên vỗ mông ngựa một trận, dù sao thế gian ngàn sai vạn sai, vỗ mông ngựa tất không sai.
Bất quá, ngẫm nghĩ giây lát, hắn lại cải biến chủ ý.
Vị Thánh nữ này là một cao nhân, vẫn nên trả lời thành thật thì tốt hơn, cùng lắm thì tướng mạo nói uyển chuyển một chút.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm bèn hỏi hệ thống:
- Hệ thống, trong phạm vi 20 mét, ai có khí chất nhất?
“Người trước mặt Kí chủ, Thánh nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông.”
- Hệ thống, trong phạm vi 20 mét, ai thiện lương nhất?
“Là Kí chủ.”
Nghe được đáp án này, Trần Trầm nhíu mày.
Bất quá chỉ một thoáng liền thả ra.
Quả thực hắn rất thiện lương đấy, những… cao tầng đại tông môn này vốn không tim không phổi, không được xưng là thiện lương cũng rất bình thường.
- Hệ thống, trong phạm vi 20 mét, ai là người ôn hòa nhất?
“Là Kí chủ.”
Sắc mặt Trần Trầm biến hóa, hình như có gì đó sai sai.
- Hệ thống, trong phạm vi 20 mét, ai là người dễ nói chuyện nhất?
“Là Kí chủ.”
Tim Trần Trầm đánh “thịch” một tiếng, tình huống này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
- Hệ thống, trong phạm vi 20 mét, ai là người hào phóng nhất?
“Là Kí chủ.”
Trái tim Trần Trầm run rẩy kịch liệt, trán rịn mồ hôi, tay chân bắt đầu run rẩy.
...
- Hệ thống, quanh đây ai vô sỉ nhất?
- Lực lượng ngang nhau, không cách nào phán đoán.
Hí!
Nghe được đáp án này, Trần Trầm hút một ngụm khí lạnh, tựa như nghe được đáp án không có khả năng xảy ra trên thế gian này, hắn lảo đảo lui về sau hai bước.
Lần nửa ngẩng đầu nhìn nữ tử tựa như Bồ Tát trước mặt, Trần Trầm chỉ cảm thấy vị Thánh nữ này đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn, sau lưng nàng chính là núi thây biển máu, yêu ma quỷ quái hoành hành.
...
Nữ nhân này! Quả nhiên là khủng bố đến cực điểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận