Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 80: Thuận Ta Thì Sống, Nghịch Ta Thì Chết

Chương 80: Thuận Ta Thì Sống, Nghịch Ta Thì ChếtChương 80: Thuận Ta Thì Sống, Nghịch Ta Thì Chết
         - Diệp Vô Sinh, Trúc Cơ đỉnh phong, Bạch Hổ Thánh Linh Thể, công pháp tu hành Bạch Hổ Chiến Thiên Quyết, đệ tử Ma môn chết trong tay hắn vô số. Hai năm trước, trong trận chiến với đệ tam phân bộ Ma môn, từng giết chết thiếu chủ đệ tam phân bộ, là cao thủ hiếm có trong thế hệ trẻ của hai nước.
Trần Trầm nhìn người một thân khải giáp kia, nhớ lại những lời sư phụ từng nói.
Giữa đám Thánh tử, Thánh nữ cũng có chênh lệch cực lớn, có tông môn, Thánh tử, Thánh nữ chỉ là lốp xe dự phòng, không tìm được chính chủ nên nhất thời bị đẩy lên.
Dạng Thánh tử, Thánh nữ như vậy thì có bao nhiêu thực lực?
Mà Diệp Vô Sinh thì khác, hắn chân chân chính chính là Bạch Hổ tông Thánh tử, việc nhân đức không nhường ai, từ tu hành sơ kỳ đã được Bạch Hổ tông chú trọng bồi dưỡng. Chưa kể vị này còn là một cái cuồng chiến đấu, lớn lớn nhỏ nhỏ không biết đã chiến qua bao nhiêu trận, phải nói kinh nghiệm giao chiến phong phú đến cực điểm.
Người như vậy, Đoạn Băng bị đánh cho bầm mặt cũng là chuyện bình thường.

Diệp Vô Sinh toàn thân khải giáp, theo sau là một đệ tử Vô Tâm tông. Đám người nhanh chóng đi đến chỗ ở Vô Tâm tông đã an bài cho bọn họ.
Nhìn thấy môn bài, lão giả sau lưng Diệp Vô Sinh nháy mắt nổi giận.
- Phòng chữ Địa? Ngươi có ý gì?
Bị một cường giả Kim Đan nhìn chằm chằm, đệ tử Vô Tâm tông cũng nhịn không được run rẩy, cẩn thận nói:
- Phòng chữ Thiên đã phân cho người của Thiên Vân tông, Hàn trưởng lão cùng Đoạn sư huynh cho rằng chuyến đi này, Thánh tử Thiên Vân tông là mạnh nhất, xứng đáng ở phòng chữ Thiên.
Vừa dứt lời, bốn người Bạch Hổ tông đồng loạt nhìn về phía hắn.
Băng lãnh trong mắt không cách nào che giấu được.
Một tên đệ tử tùy hành trực tiếp mở miệng nói:
- Nói đùa, Diệp sư huynh là thế hệ trẻ đệ nhất nhân được tám tông phương bắc công nhận, các ngươi muốn châm ngòi ly gián, thủ đoạn có thể cao minh một chút không hả?
Tên đệ tử tùy hành còn lại cũng phụ họa:
- Đúng vậy, mà cứ cho là các người đem phòng chữ Thiên cho người của Thiên Vân tông, bọn họ dám ở sao?
Nghe vậy đệ tử Vô Tâm tông kia ngượng ngùng cười:
- Thực lực bày ra đó, có gì mà không dám?
- Ngươi! – Hai tên đệ tử tùy hành giận tím mặt, sau đó lập tức quay đầu liếc nhìn đám người. Không bao lâu sau, ánh mắt bọn họ dừng lại trên người Trần Trầm.
Thấy cảnh này, Đoạn Băng bị đánh sưng mặt vô cùng hưng phấn, trong lòng không ngừng rống to:
- Đánh! Đánh!
Thế nhưng không như mong muốn, thời điểm hai đệ tử tùy hành định đến chất vấn Trần Trầm, Diệp Vô Sinh một mực im lặng đột nhiên lên tiếng:
- Đi vào!
Lạnh lùng nói ra hai chữ, Diệp Vô Sinh liếc nhìn Trần Trầm một cái, sau đó dẫn đầu tiến vào phòng chữ Địa.
Ba người còn lại thấy vậy cũng chỉ có thể yên lặng đi theo sau, ngay cả Kim Đan trưởng lão kia cũng không tiếp tục nói nhảm.
- Má ơi! Làm ta sợ muốn chết…
Chờ đám người Diệp Vô Sinh đi khỏi, U Lan Tâm mới vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi, lộ vẻ nghĩ mà sợ.
Làm xong động tác này, nàng mới ý thức được hình như mình vừa thất thố, lập tức thu tay, tiếp tục trang một bộ cao lãnh.
Nhìn một màn trước mắt, khóe mắt Trần Trầm co giật.
Muội tử này coi bộ là giả cao lãnh rồi, ẩn đằng sau là cái bộ dạng gì, sợ chỉ có nàng ta biết.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Trần Trầm dần trở nên lạnh lùng, ánh mắt cũng ngày càng thâm thúy.
May mà mình cao lãnh thật, không phải ngụy trang…
Liếc thấy thần tình lạnh nhạt của Trần Trầm, U Lan Tâm kinh ngạc hỏi:
- Trần sư huynh, vừa nãy Diệp Vô Sinh nhìn ngươi, trong mắt thế nhưng có mang theo sát khí… Ngươi không sợ sao?
- A? Thật vậy à? Chỉ tiếc là thế hệ trẻ tuổi trong phạm vi Đại Tấn, ta không sợ bất luận kẻ nào.
Trần Trầm lạnh đạm nói, trong mắt xẹt qua điện quang.
Điện quang này thật là điện quang theo nghĩa đen, chính là cái loại nổ lốp bốp lóe lên lam quang. Chỉ thấy U Lan Tâm trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, bộ dạng cao lãnh lúc trước xém chút sụp đổ.
- Thật có lỗi, thể nội năng lượng quá mức khổng lồ, không phong ấn hết được, thỉnh thoảng sẽ tràn ra ngoài.
Trần Trầm nhàn nhạt nói một câu, sau đó cũng không tiếp tục để ý đến U Lan Tâm, mà chậm rãi quay về phòng chữ Thiên, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng cao thâm mạc trắc.
Bộ pháp lục thân bất nhận kia đến cọng lông cũng y hệt Diệp Vô Sinh vừa nãy.

Cùng lúc đó.
Tại Quốc đô Đại Tấn, bên trong hoàng cung, một già một trẻ đang ngồi đối diện trước vương tọa, biểu lộ hờ hững khó tả.
Lúc này, lão giả nhàn nhạt lên tiếng:
- Trọng Diệp, hẳn là thiên kiêu 35 tông đều đang trên đường đến đây, bên trong Quốc đô cũng đã chuẩn bị không sai biệt.
- Gà đất chó sành không lên được mặt bàn, sư phụ gọi bọn họ là thiên kiêu không khỏi vũ nhục cái từ này! – Thiếu niên trầm giọng nói, trong mắt không có khinh thường, chỉ một mảnh tĩnh lặng, tựa như đang trần thuật một sự thuật.
- Có vài người không tệ, nhất là Thanh Long môn Lâm Tiến cùng Bạch Hổ tông Diệp Vô Sinh, đều đã tiếp cận Trúc Cơ đại viên mãn. Lần này mượn cơ hội ngươi đăng cơ, mở ra 36 tông bài tự chiến, bọn hắn có lẽ chính là biến số.
Trong mắt lão giả lóe lên một đạo tinh quang.
Bài tự 36 tông vốn được ấn định từ mấy trăm năm trước, từ đó đến nay có rất nhiều chuyện phát sinh, có tông môn xuống dốc, cũng có tông môn quật khởi.
Bài tự lúc trước đã sớm không thích hợp.
Đương nhiên, căn bản Vô Tâm tông không để tâm đến cái gì mà bài tự hay không bài tự.
Cái gọi là bài tự chiến cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.
Mở ra bài tự chiến, không chỉ 36 tông có thể tham gia, các tông môn khác trong phạm vi Đại Tấn cũng có thể tham gia.
Mà Vô Tâm tông đã sớm nâng đỡ một số tông môn. Nếu như bài tự chiến mở ra, bằng vào mấy cái tông môn này liền có thể loại bỏ những tông môn dám chống đối Vô Tâm tông ra khỏi 36 tông.
Đến lúc đó, cưỡng ép mấy cái đại tông môn kia nhường lại sơn môn linh khí nồng đậm, há chẳng phải có thể danh chánh ngôn thuận sao?
Mặt khác, mấy cái tông môn chưa có quyết định tự nhiên cũng sẽ quay đầu quy phục Vô Tâm tông.
Đây chính là kế sách thống nhất 36 tông mà Vô Tâm tông đã nghĩ ra.
Cũng là kế sách tốt nhất.
Trực tiếp động binh đao chính là hạ sách, đến lúc đó khó tránh khỏi Ma môn thừa dịp nhà trống chui vào.
- Sư phụ cứ yên tâm, nếu như Thanh Long môn cùng Bạch Hổ tông không muốn thống nhất, vậy thì ngay tại bài tự chiến, ta xuất thủ trước đả thương Lâm Tiến hoặc Diệp Vô Sinh, sau lại để cho mấy tông còn lại khiêu chiến, hành động lần này liền có thể vạn vô nhất thất.
Khóe miệng thiếu niên hỏi nhếch lên, nội tâm lão giả không khỏi vui mừng.
Hơn ngàn năm qua, rốt cuộc trong vương thất cũng xuất hiện được một người thích hợp tu luyện Thái Thượng Vong Tình Đạo, giúp Vô Tâm tông xâm nhập vào thế lực một giọt nước cũng không lọt như vương thất.
Không có vương thất ràng buộc, đây chính là thời cơ tuyệt hảo để Vô Tâm tông thống nhất 36 tông.
Hiện tại, một trăm bước đã đi được chín mươi chín bước, chỉ còn kém một bước cuối cùng nữa thôi.
Chỉ cần bước một bước này, từ nay về sau, Đại Tấn cũng sẽ như Đại Chu, chính tông hợp nhất, tông chủ chính là Đại Tấn chi vương.
Vô Tâm tông cũng sẽ là chúa tể duy nhất của Đại Tấn.
- Đương nhiên ngươi phải xuất thủ, lần bài tự chiến này, ngươi nhất định phải biểu hiện thực lực nghiền ép, chỉ có như vậy mới có thể chấn nhiếp được mấy cái tông môn còn chưa ra quyết định kia. Lúc này bọn hắn còn chưa biết chuyện bài tự chiến, ngươi vẫn nên chuẩn bị kỹ một chút. Ngươi phải hiểu được, sư tử vồ thỏ cũng cần phải xuất toàn lực… - Lão giả mỉm cười, nói.
Thấy được sư phụ tu luyện Thái Thượng Vong Tình Đạo vậy mà lại cười, thiếu niên có hơi kinh ngạc. Thế nhưng hắn chỉ thất thần trong chốc lát, ngay sau đó, nét mặt thoáng cái trở nên hung ác.
- Sư phụ yên tâm, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Vô Tâm tông ta thống nhất 36 tông là điều tất yếu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận