Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 102 Nhớ lại

Chương 102 Nhớ lạiChương 102 Nhớ lại
Lâm Y Y: "..." Cô dốc sức liều mạng nhờ cậy bọn họ, bọn họ lại dốc sức liều mạng dựa vào cô?
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì để mấy đứa chuyển đến đây cũng không sao. Nếu không bọn họ vẫn còn nhỏ nếu ở trong đại đội sản xuất có chuyện gì xảy ra thì cô cũng không tránh khỏi phải chịu trách nhiệm. Mặc dù cô là cô nương đã xuất giá nhưng nhà họ Lâm không có trưởng bối, cô cũng không rũ bỏ được trách nhiệm trên người mình Lâm YY còn chưa trả lời thì Tân Hương Cúc đã nói: "Ở đây thật ra có mấy ngôi nhà bỏ trống.
Nhà họ Cát chỉ có bà Cát. Trước khi thành lập nước, không có người nào trong nhà. Mấy đứa có thể hỏi bà ấy." Bà Cát tuổi cũng đã cao, cuộc sống có nhiều điều bất tiện, dù sao anh em nhà họ Lâm cũng là con trai nên có thể giúp đỡ một chút, không cần phải kiêng kị nam nữ.
Lâm Y Y: "Thực sự có thể ạ?"
Tần Hương Cúc nói: " Buổi chiều đi qua hỏi một chút."
Bà nội Tiêu: "Bây giờ đi ăn cơm trưa đã. Đại Quân, mấy đứa đã ăn cơm chưa? Lại đây cùng ăn cơm đi." Lâm Đại Quân và mấy người khác cũng ăn rồi mới đi. Nếu bây giờ ăn thì họ vẫn có thể ăn được tiếp họ. Tuy nhiên, anh em nhà họ Lâm có một ưu điểm, đó là họ không phải dạng người đi chiếm lợi của người khác, ở bên ngoài họ khá phong độ.
Lâm Đại Quân nói: "Bà nội Tiêu không cần đâu ạ, chúng cháu ăn rồi." Nói xong, ánh mắt còn nhìn về phía Lâm Y Y. Nếu chị gái bảo bọn họ ăn thì họ sẽ ăn nhiêu hơn chút cũng được.
Lâm Y Y nói: "Bà nội, bọn Đại Quân đã ăn rồi, lương thực nhà chúng ta cũng không dư dả gì, bà không cần khách sáo với bọn nó, để con dẫn mấy đứa vào phòng của con, bà và mộ người ăn cơm trước đi." Lúc này nếu bọn Lâm Đại Quân ăn cơm ở nhà họ Tiêu, mặc dù nhà họ Tiêu khách khí nhưng nếu nhiều lần thì sẽ không tốt Nói xong, Lâm Y Y kéo Lâm Đại Quân vào phòng: "Tam Quân, Tứ Quân, đi." Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân đuổi theo.
Vào phòng, Lâm Y Y trực tiếp đóng cửa lại... trong phòng chỉ có một chiếc ghế đẩu, đó là chiếc ghế đẩu trước bàn làm việc.
Lâm Y Y nói: "Đại Quân, Tam Quân, Tứ Quân, mấy đứa nhìn xem, đây là cái gì?" Lâm Y Y lấy ra ba cái kẹo sữa đường lớn con thỏ trắng.
Khi Lâm Đại Quân và mấy đứa nhỏ nhìn thấy, nước miếng của chúng như muốn chảy ra.
Lâm Đại Quân nói,'Đây là kẹo sữa đường?" Mặc dù cậu ta biết kẹo sữa đường nhưng mà chưa bao giờ được ăn nó.
Lâm Y Y đưa cho mỗi người một cái: "Đây là kẹo sữa đường. Chị giấu cho mấy đứa đó. Đây này.'
Anh em nhà họ Lâm vui vẻ nhận lấy, nhưng Lâm Tam Quân do dự một hồi, rồi lùi lại: "Chị, chị ăn đi." Lâm Y Y có chút kinh ngạc.
Trong số những người em trai của nhà họ Lâm, Lâm Nhị Quân là người mưu mô và ích kỷ nhất, còn Lâm Đại Quân là người kém quyết đoán nhất và cũng là người luôn chiếm tiện nghi của người khác nhất. Lâm Tứ Quân thì vẫn còn là một đứa trẻ lại hay nói nhiều, không thể che giấu được suy nghĩ của mình. Lâm Tam Quân là đứa nhỏ tram mặc nhất, cậu thường đi theo anh trai của mình và không nói gì cả. Trong nguyên tác, bốn người đều là đồ vong ân bội nghĩa, họ đều noi gương học tập nhau, nhưng trên thực tế, ai mới là hình mẫu? Còn không phải Lâm Nhị Quân? Nhưng dù như thế nào, trong lòng Lâm Y Y, bọn họ đều là đồ vong ân bội nghĩa.
Nhưng bây giờ, Lâm Tam Quân thật sự đưa cho cô kẹo, Lâm Y Y làm sao có thể không kinh ngạc? Cô thừa nhận rằng ngay từ đầu cô đã dùng ánh mắt có thành kiến với bọn họ, cô chỉ đợi bọn họ trưởng thành roi sau đó đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng bây giờ, đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của Lâm Tâm Quân, cô lầm vào trầm tư. Có lẽ bản chất của họ không đến nỗi xấu xa tồi tệ.
Nhìn thấy Lâm Tam Quân đưa cho Lâm Y Y kẹo sữa đường Lâm Tứ Quân và Lâm Đại Quân do dự một lúc rồi cũng đưa cho Lâm Y Y.
Lâm Đại Quân liếm liếm môi, bất đắc dĩ nói: "Chị ơi, chị giữ lại ăn đi. Bọn em là nam tử hán đại trượng phu ai lại ăn cái này.'
Lâm Y Y:
Lâm Tứ Quân: “Đúng vậy, con trai chúng em không ăn kẹo."
Lâm Y Thần: "...' Nếu hai đứa không nhìn chằm chằm vào cái kẹo sữa đường thì có lẽ lời nói của hai đứa có sức thuyết phục hơn.
Lâm Y Y không cầm lấy: "Mấy đứa ăn đi. Mặc dù chị thích ăn đồ ngọt, nhưng nhìn thấy mấy đứa hiểu chuyện, biết hiếu thuận với chị thì so với được ăn kẹo chị còn vui hơn. Chị chỉ cân nhìn thấy mấy đứa đoàn kết, yêu thương nhau và hiểu chuyện, chị đã thỏa mãn rồi."
Ba anh em cúi đầu xuống, đặc biệt là Lâm Tam Quân, ánh mắt có chút đỏ lên. Cha mẹ bọn họ đã mất được gân ba tháng, trong thời gian này, có trời mới biết họ mù mit với cuộc sống phí trước như thế nào. Đặc biệt là nửa tháng khi chỗ lương thực cuối cùng cũng hết sạch, sau đó anh hai đề nghị chị cả đi bán máu, bởi vì chị cả là trưởng tỷ. Rồi chị cả ốm, hôm sau còn dắt anh em họ đi câu tôm Đại Hung, rồi đổi tôm khô lấy lượng thực. Lâm Tứ Quân phát hiện ra rằng ký ức vê những việc trước đây đều phai nhạt đi theo thời gian. Khoảng thời gian cậu vui vẻ nhất là khi cùng anh trai và chị gái đi câu tôm Đại Hung, chỉ cần nghĩ tới tối có thể được ăn tôm Đại Hung là cậu tràn đầy động lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận