Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 449 Cau ca

Chuong 449 Cau caChuong 449 Cau ca
Lúc Bộ đội quân nhân nhàn rỗi sẽ đi câu cá. Có điều kỹ thuật câu cá không thể tốt, nhưng kỹ thuật câu cá của Tiêu Vũ không tệ. Trước khi giải phóng, ao của đại đội sản xuất Đại Đường là vô chủ, ai cũng có thể câu cá được, anh cũng thường xuyên đi.
Tiêu Vũ đẩy xe đẩy ra ngoài va phải người hàng xóm đang về nhà.
"Tiểu Tiêu, cậu đang đi câu cá? Ay ya, đây là cái gì đây?" Người đàn ông nói chuyện đã ngoài 40 tuổi, dù sao nhìn già hơn so với Tiêu Vũ, ở vách vách nhà Tiêu Vũ, họ Tưởng, mọi người đều kêu ông là chính ủy Tưởng. Hắn kêu Tiêu Vũ tiểu Tiêu không phải bởi vì cấp bậc của ông cao hơn Tiêu Vũ, trên thực tế chính ủy và Tiêu Vũ thuộc biên chế khác nhau, không thể so sánh. Sở dĩ kêu Tiểu Tiêu, là bởi vì ông ấy lớn tuổi rồi.
Tiêu Vũ chỉ chỉ xe đẩy: "Cái này sao?"
Chính Ủy Tưởng: "Đúng vậy, cái này thật là mới lạ, chưa từng nhìn thấy bao giờ."
Tiêu Vũ: "Vợ cháu nói cái này là xe đẩy, là mấy cậu em vợ khi vợ cháu sinh con đã tìm thợ mộc làm, như vậy nữ đồng chí không bị mệt khi phải bế con."
Chính Ủy Tưởng: "Xe đẩy? Cái tên khá thích hợp, phía dưới còn gắn bốn cái bánh xe, để trẻ con ngồi lên xe đẩy cũng không tệ." Người cấp bậc cao như Chính Ủy Tưởng chắc chắn đã biết Tiêu Vũ đã kết hôn, nhưng là bởi vì Chính Ủy Tưởng có thể xem được hồ sơ của Tiêu Vũ, nhưng không phải ai cũng có thể xem hồ sơ của cán bộ cao cấp của Đoàn. Ví dụ như những cán bộ cùng cấp bậc với Tiêu Vũ thì không thể xem được hồ sơ của anh. Nói thêm nữa, lý do Chính Ủy Tưởng xem hồ sơ của Tiêu Vũ cũng vì là nhà ông ấy có mấy đứa cháu gái, cũng khác chênh lệch tuổi nhiều lắm, ông lại thấy Tiêu Vũ cũng được, muốn giới thiệu cho cháu gái nên mới xem thử hồ sơ của Tiêu Vũ, tránh lúc đó lại gây ra trò cười cho thiên hạ, mà Tiêu Vũ đã kết hôn rồi nên ông cũng có đi cái suy nghĩ này.'Cháu định đi đâu vào giờ này? Còn xách theo cần câu, đi câu cá sao?”
Tiêu Vũ: "Cũng không có chuyện gì làm mà vợ cháu thích ăn cá nên cháu đi thử vận may xem.
Chính Ủy Tưởng: "Được rồi, thôi đi di."
Tiêu Vũ: "Nếu về mà câu được con cá lớn, cháu sẽ xách qua cho chú."
Chính Ủy Tưởng: "Được, chú đợi đó."
Sau khi Tiêu Vũ và Chính Ủy Tưởng tách nhau ra, lại chạm mặt cũng người khác, mọi người đều biết đây là con của Tiêu Vũ đều vô cùng ngạc nhiên, bởi vì họ không biết Tiêu Vũ đã kết hôn, vẫn là lý do như vậy, một cán bộ cao cấp của Đoàn không có người nhà cùng đi tùy quân nên mọi người chỉ nghĩ anh của lập gia đình, lại không nghĩ đến anh không chỉ đã kết hôn mà còn đã có con luôn rồi.
Lâm Y Y ngủ một giấc dậy mới đến hai giờ chiều: "Anh Vũ... Tiểu Thập Nhất..." Cô không chỉ không nhìn thấy chông mình mà con trai cũng không thấy nốt. Cô đi tiếp đến phòng của Lâm Ngũ Đệ, Lâm Ngũ Đệ đã làm thành hình chữ đại (大) để lộ bụng. Lâm Y Y lấy một cái chăn mỏng để lên bụng cậu, cuối tháng năm thời tiết không nóng không lạnh vừa đủ tốt, nhưng mà để lộ bụng lại rất dễ bị cảm lạnh.
Lấy chăn đắp cho Lâm Ngũ Đệ xong, Lâm Y Y đi ra ngoài, cũng không có khóa cổng. Đứa nhỏ vừa mới đến đây chưa quen phòng ngủ, nếu sau khi tỉnh lại mà ở trong phòng kín, có thể sẽ bị lo lắng, nếu mở cửa ra có thể điều chỉnh lại tâm trạng của cậu một chút.
Mặc dù thời gian còn sớm nhưng mà Lâm Y Y đã quyết định chuẩn bị đồ ăn buổi tối. Trong nhà có rất nhiều rau dưa, đều là sáng sớm tinh mơ mẹ chồng đi hái, bởi vì hái từ sáng sớm nên mới tươi mới.
Lâm Y Y lấy một bó rau cần, còn thêm mấy trái cà chua, một trái bí đỏ, một năm dưa muối đi chuẩn bị. Đợi đến lúc cô rửa sạch sẽ xong, khi thái ra cũng đã ba giờ, sau đó lại đem gạo ra, vo gạo rồi mang ngâm trong chậu một chốt.
Gần đến 4 giờ, Tiêu Vũ đã về.
Lâm Y Y nhìn theo chiếc xe đẩy, xách theo một cái thùng nhỏ, còn chưa kịp phản ứng gì: Anh đi đâu đây, sao lại mang theo những thứ này?”
Tiểu Thập Nhất nghe thấy giọng của mẹ, khóc oa lên một tiếng, vươn tay hướng về phía mẹ muốn ôm, cả một buổi chiều không nhìn thấy mẹ, cậu đã khóc hai lần lúc Tiêu Vũ đang câu cá, lần nào cũng bị Tiêu Vũ lấy cá ra dỗ cho nín. Lúc Tiểu Thập Nhất khóc, anh bế Tiểu Thập Nhất lên, cho nó xem cá trong thùng nước, Tiểu Thập Nhất sẽ không khóc nữa.
Lâm Y Y vội vàng bế con trai lên: "Tiểu Thập Nhất ngoan, không khóc không khóc, có phải cha khi bắt nạt con không?”
Tiêu Vũ nghe Lâm Y Y nói, cảm thấy lời này không thích hợp, lập tức nói: "... Con trai em quá yếu ớt rồi."
Tiểu Thập Nhất chui vào ngực mẹ: "Nhất Nhất... Nhất Nhất..." Thậm chí cậu đã quên mất cha của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận