Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 177 Nghẹn ngào

Chương 177 Nghẹn ngàoChương 177 Nghẹn ngào
Người thợ may già nói: "Làm một cái chăn mền thì giá mười đồng, không bao gồm vỏ chăn, bên này của cháu có tám người lớn, một đứa nhỏ, mỗi cái áo của người lớn thì ba đồng, quần thì một đồng một cái, đứa nhỏ thì miễn phí cho cháu, tất cả là bốn mươi đồng."
Lâm Y Y trả tiên, cảm giác như khi trở lại trước giải phóng vậy, hai tháng tiên lương của anh Vũ nhà cô đều dùng hết vào hôm nay rồi. Nhưng cảm giác vẫn còn chưa đủ: "Thím à, bên này của thím có quần bông dày vào áo bông không?"
Người thợ may già nói: "Vải vóc thì ở chỗ này, cháu có thể tự mình lựa chọn vải, thím sẽ làm thêm cho cháu."
Lâm Y Y lựa chọn vải bông, chất vải mềm mại, rất dễ chịu, cô chọn màu xám tro nhạt: "Vậy theo kiểu này đi, cháu muốn sáu bộ." Hai bộ cho mình, có thể thay đổi mặc, hai bộ cho anh Vũ, hai bộ cho Lâm Ngũ Đệ, tuổi của Lâm Ngũ Đệ còn nhỏ nên vải vóc cũng sẽ tiết kiệm hơn.
Người thợ may già nói: "Đứa nhỏ thì hai đồng, hai bộ bốn đồng, người lớn mỗi bộ năm đồng, bốn bộ hai mươi đồng. Tổng cộng là hai mươi bốn đồng. Cô gái à, xem xét trên việc cháu mua nhiều như vậy, sau này quần áo có bị rách thì chỉ can không mất vải vóc, hoặc là rách chút vải thì chỗ này có thể miễn phí cho cháu ba lần sửa chữa."
Lâm Y Y... Có cảm giác hơi giống hậu mãi của đời sau.
Lâm Y Y: "Cảm ơn thím, thím à, áo bông cháy có thể lấy sau, quần bông và áo bông dày mong thím giúp cháu làm trước, làm cho cháu và đứa nhỏ, còn chồng cháu làm sau cũng được, thể trạng của anh ấy tốt, không sợ lạnh."
Người thợ may già nói: "Hiểu rồi, hai bộ của cháu, hai bộ của đứa nhỏ thì ba ngày sau tới là có, thím và con gái thím sẽ làm cho kịp cho cháu." Mùa màng này, có vài người cất giấu tiền đều để đi mua lương thực, cho nên có rất ít người may quần áo, cũng vì vậy các bà có thời gian làm cho Lâm Y Y.
Lâm Y Y: "Thật sự cảm ơn thím nhiều, thím tốt quá."
Từ bên chuyện may vá, Lâm Y Y vừa đau lòng vì tiền nhưng cũng vừa vui sướng rốt cục cô cũng có quần áo để mặc. Có điều, hai tháng tiên lương của Tiêu Vũ cộng thêm tiên tháng trước còn lại chỉ hơn hai trăm đồng mà giờ chỉ còn lại hai mươi ba đồng, tháng này lại chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Bà nội Vương không định nói gì, bà đã biết, cô gái bên người này là người vung tiền quá trán.
Phúc lợi cư dân lĩnh tháng mười một là vào thứ ba, cho nên Tiêu Vũ đưa bốn cân bột Phú Cường và một cân thịt vê nhà họ Tiêu, Lâm Y Y cũng không có đi. Bởi vì đêm hôm khuya khoáắt, cũng quá giày vò rồi. Tuy nhiên cô lại để Tiêu Vũ đưa lương thực luôn cho anh em trai nhà họ Lâm.
Còn không phải à, Lâm Y Y không trở vê, mấy đứa em trai nhà họ Lâm rốt cuộc nhịn không được mà bãi công tới trên huyện. Ngày hôm đó, Lâm Y Y vừa cầm áo bông, quần bông trở về, đã nhìn thấy ba đứa nhỏ ngôi xổm trước cổng nhà, ba thằng nhóc kia gây cả một vòng, cũng càng đen hơn trước kia, bên cạnh bọn chúng còn đặt thêm ba cái gùi, cả người không còn sức sống.
Lâm Y Y: "Đại Quân." Một tháng không nhìn thấy bọn họ, vậy mà cô lại nhận ra mình vẫn rất nhớ bọn họ, có thể là do trước đó đều đã quen với bọn họ rồi.
Lâm Đại Quân bất ngờ ngẩng đầu lên: "Chị." Nhìn thấy Lâm YY cặp mắt của Lâm Đại Quân đỏ hoe: "Chị, chúng em rất nhớ chị."
Lâm Y Y: "... Sao các em không tới đây? Chị cũng nhớ các em, chị nghĩ tới mức cả người cũng gầy một vòng, mỗi ngày ăn cơm cũng không thấy ngon miệng."
Lâm Đại Quân: "..." Cậu ta thấy chị gái mình muốn mập lên ấy chứ.
Lâm Y Y: "Chị nhớ các em tới ngủ không được, người gầy xuống, nhưng chỉ cảm thấy như vậy thì không được, nếu như chị gây xuống chắc chắn các em sẽ cảm thấy lo lắng, cho nên chị đi làm áo bông cho các em, nghĩ tới chắc mùa đông các em mặc vào sẽ rất ấm áp, tâm trạng chị lập tức tốt lên, tâm trạng tốt lên ăn uống cũng tốt nên cũng có da có thịt hơn."
Lâm Đại Quân: "..." Đợi chút, hình như cậu ta nghe được chuyện gì đó rất quan trọng.
Lâm Đại Quân: “Chị ơi, chị nói chị làm áo bông cho chúng em rồi?"
Lâm Tam Quân cũng ngạc nhiên nhìn lên Lâm Y Y.
Lâm Y Y: "Áo bông hay quần bông đều làm rồi, mỗi người một bộ, chị đều dùng đồ cưới và tiền thù lao của mình bỏ ra đó, như thế mà vẫn còn chưa đủ phải mượn thêm chút tiền từ chỗ anh rể các em, anh rể các em cũng nghĩ như thế cho nên chị mới có thể mượn được tiền của anh ấy, sau đó chờ lần thù lao tới thì trả lại cho anh ấy."
Lâm Tứ Quân: "Chị ơi, chị thật sự quá tốt rồi, nhiều năm như vậy em còn chưa mặc quần áo mới." Cậu ta vừa nói vừa sờ soạng đôi mắt, hốc mắt đỏ lên, tiếng nói cũng nghẹn ngào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận