Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 656 Bệnh hay quên của con nít

Chương 656 Bệnh hay quên của con nítChương 656 Bệnh hay quên của con nít
Trong phòng.
Tiêu Vũ thở dài: "Em làm nó khóc rồi kìa."
Lâm Y Y cũng bất đắc dĩ: "Em nào biết nó vẫn không phát hiện ra, anh cũng thật là, cũng không nói sự thật cho nó." Nói xong, đưa tã lót cho anh thay, Anh đi giặt sạch."
Tiêu Vũ nhận lấy tã, khóe miệng mang theo một chút ý cười: "Cái này cũng trách anh? Chẳng lẽ không phải em cố ý chọc con hả?"
Lâm Y Y: "Nói bậy, em là người đứng đắn như vậy, sao có thể đùa giỡn con trai chứ."
Tiêu Vũ nhướng mày, nhìn cô giả vờ.
Lâm Y Y nhịn không được, vẫn cười ra tiếng: "Em thật sự... Thật sự rất không ngờ phản ứng của nó sẽ lớn như vậy."
Tiêu Vũ: "Em cứ chọc nó đi." Tiếp đó cầm tã đi ra ngoài, trông thấy một mình Tiểu Thập Nhất ngồi xổm trong viện, thân thể còn co ro lại. Anh đi đến bên cạnh con trai,'Còn khóc hả? Mẹ con chọc con thôi.
Tiểu Thập Nhất: "Mẹ thật quá đáng, mẹ là kẻ lừa đảo, sao mẹ có thể lừa con nít chứ?"
Tiêu Vũ: "Làm con, ngoại trừ con phải bảo vệ mẹ, biết còn phải làm gì không?”
Tiểu Thập Nhất lắc đầu: "Không biết."
Tiêu Vũ: "Còn phải chọc mẹ con cười, con xem, giờ mẹ con nở nụ cười rồi."
Tiểu Thập Nhất: "Nhưng mẹ không thể gạt người, mẹ không thể gạt con. Con đã nói với đồng bọn nhỏ, con có một em gái, giờ con không có em gái, chỉ có em trai. Con không thích em trai, con muốn em gái."
Tiêu Vũ: "Chờ em trai con trưởng thành, con liên nói với em trai con, đây là em gái, con nói là mẹ nói."
Tiểu Thập Nhất nghĩ một lúc, cảm thấy cái này quả thật được lắm: "Vậy nếu em trai bị tức khóc thì sao?”
Tiêu Vũ: "Dù sao đều là mẹ con nói, cho mẹ con đi dỗ."
Tiểu Thập Nhất: "Vậy được rồi, thế con có thể buộc tóc cho em trai, để nó mặc váy không? Con gái đều buộc tóc mặc váy mà." Cậu bé từng thấy con gái mặc váy, cậu bé cảm thấy con gái mặc váy đẹp hơn mặc quần.
Tiêu Vũ có chút hối hận vì nói như vậy với cậu bé, nhưng nói cũng đã nói rồi, chỉ có thể tiếp tục: "Tự con quyết định."
Tiểu Thập Nhất: 'Dạ được."
Tiểu Thập Nhất không tức giận, xoay người lại chạy vào nhà: "Mẹ, con muốn hỏi mẹ một câu."
Lâm Y Y thấy đôi mắt cậu bé còn hơi đỏ, nước mắt ở viên hốc mắt cũng chưa lau khô, cũng có chút tự trách, cô vẫy tay về phía cậu bé: "Lại đây."
Tiểu Thập Nhất đi đến bên cạnh Lâm Y Y, Lâm Y Y dùng khăn lau khô nước mắt của cậu bé, còn chân thành giải thích: "Thực xin lỗi Thập Nhất, mẹ không nên lừa gạt con, mẹ xin lỗi con, gạt người là không đúng, mẹ không làm tấm gương tốt."
Tiểu Thập Nhất:... Cậu bé chuẩn bị nói với mẹ, về sau cậu bé cũng muốn lừa em trai, dạy em trai cậu là một bé gái. Nhưng mẹ nói như vậy, cậu bé còn nói như thế nào nữa?
Lâm Y Y thấy bộ dáng Tiểu Thập Nhất im lặng, nhịn không được lại nói: "Tiểu Thập Nhất, chẳng lẽ con không muốn tha thứ mẹ sao? Mẹ thật sự sai rồi."
Tiểu Thập Nhất nhìn mẹ cậu bé sắp khóc, cậu bé lại khẩn trương.'Không có không có, con tha thứ cho mẹ.”
Vì sao cuối cùng, người sai thật hình như biến thành cậu bé vậy.
Lâm Y Y ôm lấy Tiểu Thập Nhất, hôn ở trên mặt cậu bé một cái: "Con trai con thật tốt, thật sự là một nam tử hán."
Nghe mẹ khen cậu bé, cậu bé lại vui vẻ, tuy rằng cậu bé cũng không biết vì sao mẹ khen cậu bé là một nam tử hán, có lẽ là liên quan tới việc cậu bé tha thứ cho mẹ.
Nhưng em gái biến thành em trai, Tiểu Thập Nhất vẫn ghét bỏ các kiểu, bây giờ cậu bé nhìn em trai, cảm thấy nhìn thế nào như thế nào cũng xấu.
Ai... Tiểu Thập Nhất giống như ông cụ non buông tiếng thở dài, bởi vì em gái biến thành em trai, bây giờ lòng cậu bé trăm mối ngổn ngang.
Cơm trưa của cả nhà phải đi căn tin mua, Tiêu Vũ đi căn tin mua cơm, Tiểu Thập Nhất hỏi Lâm Ngũ Quân: "Cậu út, giờ em gái biến thành em trai, mọi người có cho rằng cháu là kẻ lừa đảo lừa bọn họ không?”
Lâm Ngũ Quân: “Sẽ không đâu.”
Tiểu Thập Nhất: "Thế mọi người hỏi cháu vì sao em gái biến thành em trai, cháu phải trả lời thế nào?"
Vấn đề này làm khó Lâm Ngũ Quân, Lâm Ngũ Quân nghĩ một hồi: 'Nếu không thì cháu nói, đây là chị đùa cháu thôi, cháu cũng bị chị lừa mà."
Tiểu Thập Nhất: "Vậy không được, lỡ như tất cả mọi người nói mẹ cháu là kẻ lừa đảo thì sao?"
Lâm Ngũ Quân:... Con nít nào có nhiều câu hỏi như vậy chứ?”"Vậy cháu tính trả lời thế nào?”
Tiểu Thập Nhất: "Cháu cứ nói đây là cháu đùa mọi người thôi cháu là con nít mà." Nhưng cậu bé cũng không muốn làm một đứa trẻ nói dối, thật khó chịu.
Tiêu Vũ mua cơm trưa trở về, nhìn thấy con của anh nhíu mày buồn rầu gì đó, anh nói: "Ăn cơm, nghĩ cái gì vậy?”
Tiểu Thập Nhất: "Cha, bây giờ con không có em gái, mọi người có cho rằng con là kẻ lừa đảo không?”
Tiêu Vũ: "Sẽ không, nếu có bạn nhỏ hỏi con vì sao không có em gái, con cứ ăn ngay nói thật, bởi vì làm đứa nhỏ thành thực mới là nam tử hán."
Tiểu Thập Nhất thật rối rắm, cậu bé không muốn nói dối, nhưng lại không muốn người khác nói mẹ cậu bé là kẻ lừa đảo.
Thế nhưng, bệnh hay quên của con nít lớn, sau cơm trưa, mọi người tìm cậu bé đá bóng, cậu bé liền quên mất chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận