Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 81 Hop nha 2

Chuong 81 Hop nha 2Chuong 81 Hop nha 2
Lâm Y Y nhân cơ hội mà nói: "Vậy 60 cần còn lại để ở trong nhà an toàn sao? Không bằng vào ngày chị lại mặt kia cũng mang đi, chừa lại bảy cân cho mấy đứa? Nói không chừng bảy ngày sau bọn em đến nhà họ Tiêu còn có thể lấy được vài thứ."
Lâm Đại Quân ra vẻ "Oai phong” của chủ một gia đình mà nói: "Nghe chị."
Khóe miệng Lâm Y Y nhếch lên, rất tốt.
Ngày hôm sau, Lâm Y Y tìm đến Dương Quế Lan và Lâm Chính Đức để nghe ngóng về chuyện đổi thức ăn. Theo nạn đói, đói kém càng ngày càng nghiêm trọng, không chỉ nông thôn chịu ảnh hưởng mà thị trấn cũng giống như vậy. Thức ăn của thị trấn từ đâu ra? Là từ nông thôn.
Sản lượng lương thực của nông thông thấp, lương thực trong thị trấn có thể đủ đầy sao? Cho nên số lượng lương thực hành hóa trong thị trấn mỗi thành cũng đang giảm bớt. Có điều, cứ cho là lương thực thực phẩm giảm bớt vài cân, lượng lương thực mà bọn họ thu vào mỗi tháng vẫn như cũ, không giống nông thôn, một tháng ngay cả vỏ của một củ khoai lang cũng không có.
Đói kém mất mùa ngoài trừ ảnh hướng đến sản lượng lương thực ra, còn có một thứ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, đó chính là thịt. Không cần biết là thịt heo hay thịt gà, heo với gà đều được nuôi ở trong nông thôn, bây giờ người ở nông thôn chính mình ăn còn không đủ no, trong bụng ngoài nước ra cũng là nước, heo với gà có thể ăn cái gì?
Những năm 60 toàn dân không ai chăn heo, cho nên thịt trong thị trấn không có nguồn cung, đứt thịt rồi, hết rôi. Điều này đối với người trong trấn mỗi tháng được ăn một hai cân thịt mà nói, là vô cùng đau khổ. Thậm chí có vài nhà, một tháng đâu chỉ có thể ăn một hai cân?
Cho nên, Lâm Y Y cung cấp thịt tôm khô đối với người ăn thịt mà nói, đúng là khô hanh mà đổ mưa rào.
Dương Quế Lan nhận ủy thác của Lâm Y Y, liền đồng ý lúc vào thị trấn sẽ giúp cô hỏi thăm một chút, người cô hỏi đương nhiên là cũng là người quen.
Lâm Chính Đức trái lại đồng ý một cách dứt khoát, nhưng mà ông ấy nửa tháng một đi vào thị trấn một lần, chỉ nói lúc đi vào thị trấn sẽ bảo cô, đến lúc đó người họ Lâm mang theo tôm khô là được rồi.
Lâm Y Y nhận được sự đồng ý của hai người, thở dài một hơi. Chỉ cân lương thực của mấy đứa em trai nhà họ Lâm có chỗ để dựa vào, còn có thể đến nhà họ Tiêu làm tiền sao?
Trong nháy mắt, ngày 5 tháng 9 đến rồi.
Sáng sớm ngày hôm nay, người nhà họ Lâm đã dậy cả rồi, chuẩn bị nghênh đón chú rể. Vợ chồng đại đội trưởng, vợ chồng Dương Quế Lan và vợ chồng Lâm Chính Đức đều đến giúp đỡ, là Lâm Y Y mời đến. Thật sự thì lúc này mà kết hôn cũng không có khách, cho nên không có gì cần giúp đỡ, bọn họ chẳng qua đến để giữ thể diện thôi, tăng thêm chút nhân khí. Lúc sắp đến buổi trưa, người nhà họ Tiêu bên kia đến rồi, Tiêu Vũ đến cùng hai người người em họ, cả nhà ông nội Tiêu chỉ có một đứa con trai Tiêu Đại Cường, cho nên em họ của Tiêu Vũ là cháu trai của anh em ông nội Tiêu, ở thời đại này, thân thích của thế hệ ông nội cũng là rất thân thiết.
Tiêu Đại Thực: "Chú rể đến rước dâu rồi..."
Lâm Đại Quân dẫn theo Lâm Tam Quân, Lâm Tứ Quân cùng Lâm Ngũ Đệ chắn ở cửa viện, không cho bọn họ tiến vào, Lâm Đại Quân nói: "Lấy lì xì ra mới có thể rước chị em."
Tiêu Vũ lấy bốn phong bao lì xì từ trong túi ra: "Cho này." Anh em nhà họ Lâm mỗi người một cái. Bên trong bao lì xì chỉ có một xu tiền, cái này đã là khá lớn rồi, có điêu bởi vì trước mắt không có tiệc cưới, nhà họ Lâm có bốn anh em, cho nên mới cho một xu, nếu như không phải đang là năm đói kém, thân thích của mỗi nhà nhiều, con cháu nhiều thì đã không có nhiều tiền như vậy rồi, hẳn là mỗi người một cắc.
Lâm Đại Quân nhận bao lì xì liên dẫn mấy đứa em tránh ra, vợ đại đội trưởng đến tiếp đón: "Đều tới cả rồi, mau đến uống nước chè, cơm trưa thì ăn ngay chỗ này luôn."
Nhóm em họ của Tiêu Vũ nghe thấy có nước chè để uống thì vô cùng vui vẻ, không chỉ có con nít mới thích nước chè, chính là người lớn cũng thích.
Cơm trưa là cháo thịt, tôm khô nhừ. Gạo là sính lễ do Tiêu Vũ đem đến, tổng cộng năm cân, còn thừa lại hai cân, hôm nay toàn bộ đều đem ra nấu, thịt cũng là sính lễ Tiêu Vũ đưa lấy ra phơi khô, cắt lát thịt và tôm hùm, nấu nhừ chung với gạo, mùi thơm này cũng là tuyệt nhất.
Nói như nào cũng là đám cưới của mình, dù rằng điều kiện có hạn, nhưng mà Lâm Y Y cũng muốn có thể giữ lại một chút ký ức tốt đẹp trong điều kiện hạn hẹp này. Cũng không thể để ngày đám cưới không có cái gì để ăn, Tiêu Vũ đến đón người, cô cứ thế mà đi theo sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận