Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 117 Thich

Chuong 117 ThichChuong 117 Thich
Chờ Lâm Y Y nấu canh xong canh xương hầm thì Tần Hương Cúc cũng làm xong huyết heo, Tiêu Vũ đi đưa thịt còn chưa trở về. Lâm Y Y cầm theo một chén canh lớn, đựng hơn nửa bát canh, sở sĩ không có đựng đầy là vì đựng đầy sẽ bưng không ổn. Sau đó cô nói với Lâm Đại Quân: "Chén hầm xương này đưa cho bà Cát, cẩn thận bỏng đó."
Lâm Đại Quân: ""
Tần Hương Cúc bưng một chén canh nhỏ ra, bên trong là những khối huyết, cắt thành từng khối nhỏ, cũng chỉ lớn hơn nửa ngón cái, bà nói: "Chen huyết heo này cũng đưa cho bà cụ Cát đi, rót luôn vào chén canh kia của Đại Quân." Trong nhà có huyết heo đủ mọi người ăn, ăn không hết thì cũng lãng phí.
Lâm Đại Quân bưng theo huyết heo canh xương hầm đi khỏi, Lâm Y Y nói: "Mẹ ơi, đồ vật mà anh Vũ đổi được thì mẹ cứ thu đi, tuy nói thịt là anh Vũ bắt được nhưng trong nhà cũng chưa có chia ra vậy cũng coi như là đồ vật của chung."
Tần Hương Cúc nói: "Mấy thứ này con cứ thu đi, mẹ nói rồi, đây là của các con ai cũng không thể đỏ mắt trông chờ."
Lâm Y Y không nói nữa, trước kia tâm trạng cô tốt thì cô có thể dỗ dành Tần Hương Cúc, nhưng hôm nay bị Tê Cần Thái chọc tới mức ghét bỏ.
Chờ sau khi Tiêu Vũ về, mọi người lập tức ăn cơm tối. Cơm tối vô cùng phong phú, có canh xương hầm, canh huyết heo, thịt lợn rừng cũng không có lợn. Món chính là khoai lang, nhưng bởi vì canh huyết heo và canh xương hầm cho nên khoai lang cũng ăn rất ít.
Bản thân Lâm Y Y cũng không thích ăn huyết heo, nhưng cô cũng lấy một chút là Lâm Ngũ Đệ ăn, uống canh xương hầm. Huyết heo có chứa canxi và sắt, đứa nhỏ cũng có thể ăn, nhưng không thể ăn nhiều, Lâm Y Y cho Lâm Ngũ Đệ ăn hai khối nhỏ, sau đó lại cho cậu ăn canh xương hầm, lại ăn thêm mấy ngụm khoai lang.
Tê Cần Thái và Lương thị cũng bưng canh huyết heo uống rất nhiều, các cô ấy thấy Lâm Y Y không động đũa, còn cảm thấy Lâm Y Y thật ngốc, không biết đồ tốt gì cả.
Ăn cơm tối xong, mọi người ra sân hóng mát, ba anh em nhà họ Lâm về, sáng sớm ngày mai Lâm Đại Quân và Lâm Tam Quân còn phải lên đội sản xuất Thượng Lâm theo bác sĩ Lâm lên thị trấn đổi tôm thịt khô.
Mọi người hóng mát trong sân, Lâm Y Y nắm tay Lâm Ngũ Đệ đi tản bộ trong sân tiêu cơm, Tiêu Thụy ngồi xổm ở bên cạnh Tề Cần Thái, nhìn Lâm Y Y đi tới đi lui với Lâm Ngũ Đệ, cậu bé cũng đi tới sau đó đi tới bên cạnh Lâm Y Y muốn đi tới đi lui với bọn họ. Nhà họ Tiêu có hai đứa nhỏ nên Tiêu Thụy cũng thấy cô đơn buồn chán.
Ngay cả Lâm Y Y có ý kiến với Tê Cần Thái thì cũng không thể có ý kiến gì với Tiêu Thụy chỉ mới ba tuổi, cô để Lâm Ngũ Đệ dắt tay Tiêu Thụy: "Tiêu Thụy và Tiểu Ngũ đi chậm chút, sau bữa ăn phải đi một chút thì sẽ sống tới chín mươi chín tuổi đó." Te Cần Thái là người thích chiếm tiện nghi, vì tư lợi, dù yêu thương con trai nhưng đối với việc con trai tiếp cận Lâm Y Y cũng không để ý. Bây giờ Tề Cần Thái chỉ nhìn chằm chằm đồ vật mà Tiêu Vũ đổi được, thứ này vẫn còn đặt trong sân, Lâm Y Y vẫn không nhúc nhích, chị ta cũng không dám động đậy.
Tiêu Thụy: "Đi một chút sẽ sống chín mươi chín tuổi."
Lâm Y Y: "Tiêu Thụy cũng học được cái này rồi, thật giỏi quá đi."
Tiêu Thụy lộ ra nụ cười vừa ngại ngùng vừa xấu hổ.
Nửa tháng này, Lâm Ngũ Đệ đều ở bên cạnh Lâm Y Y, cho nên không nhớ gì thì cũng sẽ biết sau bữa ăn chị cậu sẽ dẫn cậu đi một chút, nghe chị gái khen bạn nhỏ khác, cậu cũng không muốn yếu thế: "Đi... Đi..." Sau đó sải chân bước đi.
Tiêu Thụy lớn hơn cậu, ăn cũng tốt hơn cậu, phương diện thân thể cũng chiếm ưu thế hơn cậu, cho nên cậu bé lập tức đuổi theo Lâm Ngũ Đệ, lớn tiếng nói: "Đi một chút, chín mươi chín tuổi."
Bà nội Tiêu: "Hai đứa nhỏ này thật sự là rất hoạt bát."
Tê Cần Thái méo miệng, xem thường. Con trai của chị ta là cháu trai nhà họ Tiêu, Lâm Ngũ Đệ cũng không phải là đứa nhỏ nhà họ Tiêu, thì tính là cái gì chứ? Nhưng mà: "Bà nội, sữa lúa mạch này cũng khá hiếm, Tiểu Thụy còn chưa uống qua đâu, chờ một lúc cho thằng bé một bát ha?"
Đồ vật chú hai đổi được vẫn luôn không có ai nhắc tới, nếu cứ đặt ở đấy, đến lúc đó chắc chắn phòng thứ hai sẽ lấy hết, cho nên chị ta mới mở miệng.
Bà nội Tiêu nhìn chị ta một cái, tâm tư của cô cháu dâu này bà sao lại không biết, bà nói: "Đây là đồ của nhà chú hai của thằng bé đổi, vậy thì phải hỏi thím hai nó chứ." Bà nội Tiêu cũng biết, những vật này còn ở chỗ này, tự nhiên khiến Lâm Y Y tức giận. Bà ấy cũng đã sống tới từng tuổi này, bắt đầu vẫn còn nghĩ Lâm Y Y còn nhỏ tuổi, vẫn còn con nít, cần phải dạy bảo thêm một chút. Sau hai ngày ở chung này bà cũng đã biết, đứa nhỏ này rất thông minh. Nhưng bà cũng không ghét, người thông minh đương nhiên sẽ tốt, chỉ cân sự thông minh này không tính toán trên người nhà bên này là được. Hơn nữa, mặc dù hai cháu dâu thông minh nhưng vẫn rất hiếu thuận, ví dụ như Te Cần Thái tính cách hơi ồn ào thì mọi người đều biết nên bà đương nhiên sẽ thích dạng người Lâm Y Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận