Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 127 Ma Cuong 2

Chuong 127 Ma Cuong 2Chuong 127 Ma Cuong 2
Hồi đó, cục trưởng cục công an huyện thăng chức, cục phó Dương Thái được đề bạt làm huyện cục trưởng cục công an, cứ như vậy, vị trí cục phó bị bỏ trống. Bên dưới thị trấn có rất nhiều đồn công an, có không ít sở trưởng đồn công an đều nhìn chằm chằm vị trí cục phó, Mã Cường cũng là một người trong đó. Mã Cường muốn nhờ quan hệ với Dương Thái, quan hệ cũng không tôi, nhưng Dương Thái nói ông ta đừng đùa, còn nói với ông ta, cục trưởng đời trước thăng cấp, ông được đề bạt làm cục trưởng cũng là bởi vì phải nhường vị trí cho Tiêu Vũ.
Lúc đó Mã Cường liền không hiểu, nếu là nhường vị trí thì tại sao không phải trực tiếp chọn làm cục trưởng? Lúc đó Dương Thái dùng ánh mắt xem kẻ ngu si nhìn Mã Cường. Mã Cường mới bất giác hiểu được, cục trưởng đời trước đi rồi, Dương Thái là cục phó trở thành người đứng đầu, hết thảy tài nguyên và quan hệ đều là của ông, nếu như Tiêu Vũ một phát thành cục trưởng, sao ông có thể cam tâm?
Mà Tiêu Vũ một bước thành phó cục đối với Dương Thái không có xung đột lợi ích, cho nên Dương Thái đương nhiên tình nguyện cho Tiêu Vũ mặt mũi, giới thiệu tài nguyên và quan hệ.
Chỉ là nghe Dương Thái vô cùng xem trọng Tiêu Vũ, cũng biết Tiêu Vũ có người ở trên, cho nên vào lúc này Mã Cường đối với Tiêu Vũ cũng vô cùng khách khí. Đương nhiên, phần khách khí này là giao du, cũng không phải nói Mã Cường làm người bất chính. Mã Cường là người mê làm quan, nhưng bản thân cũng có năng lực, xử sự vẫn tính công chính.
Tiêu Vũ nói: "Hóa ra là Mã đồn trưởng, ông biết tôi sao?" Nói xong, anh đưa tay về phía Mã Cường.
Mã Cường cũng sững sờ, không nghĩ tới Tiêu Vũ biết mình, nhìn dáng dấp vị cục phó này trước khi nhậm chức chắc từng học qua không ít trường lớp. Mã Cường vội vàng nắm chặt tay Tiêu Vũ, thời điểm bắt lại sững sờ, thói quen nghề nghiệp, thời điểm bắt tay, ông ta sẽ không quên cái tay này sẽ cho mình biết được manh mối, đây là người thường thường tay cầm súng.
Thật ra xuất thân từ bộ đội, cầm súng cũng không có gì bất ngờ, nhưng cũng không phải mỗi người làm lính đều có thể thường xuyên được cầm súng, hoặc là lúc huấn luyện có dùng, nhưng nếu chỉ bằng thời gian câm súng khi huấn luyện thì sẽ không có cảm giác giống như tay Tiêu Vũ. Cho nên, bàn tay này có thời gian câm súng không phải chỉ có lúc huấn luyện.
Trong nháy mắt, trong lòng Mã Cường cẩn thận. Quân nhân 22 tuổi, trước khi chuyển nghề đã có cấp bậc, trải qua hai năm sẽ lên đến đoàn cấp, làm sao sẽ cam lòng về hưu? Có điều, chuyện này không có quan hệ gì với ông ta. Mã Cường giải thích: "Lúc trước khi cậu đến công an thị trấn đưa tin, tôi đang làm việc ở đó nên có gặp."
Tiêu Vũ gật gù: "Thì ra là như vậy. Ngày hôm nay tôi đến đăng ký chuyển hộ khẩu, đây là vợ tôi Lâm Nhất Nhất, từ Đại đội sản xuất Thượng Lâm chuyển đến đội sản xuất Đại Đường, đây là văn kiện chứng minh của hai đại đội."
Mã Cường nói: "Thì ra Tiêu cục kết hôn, chúc mừng chúc mừng." Mã Cường nhìn Lâm Y Y bên người Tiêu Vũ, hai người này đứng chung một chỗ. . . không xứng đôi chút nào, cứ như người lớn dắt tay một đứa nhỏ.
Lâm YY:”.. Đã mang giày da 5 cm.
Đăng ký hộ khẩu rất nhanh đã xong, chỉ là thời điểm đăng ký, Mã Cường lại nói: "Chuyện này...
Đồng chí Lâm mới 15 tuổi sao?" Tiêu cục là sói sao? Cô gái nhỏ chỉ mới 15 tuổi đã cưới về, không thể chờ thêm mấy năm sao? Giấy kết hôn cũng không thể lãnh. Có điều nông thôn cũng không thịnh hành giấy kết hôn, cô gái đi đến nhà của người đàn ông thì xem như trở thành vợ.
Nếu như ở sau năm 66, Lâm Y Y và Tiêu Vũ không đăng ký kết hôn mà ở cùng nhau, người có tâm đi báo cáo thì còn phải gánh tội danh, nhưng năm 60, đối với chuyện như vậy cũng không quản nghiêm, thậm chí còn không ai quản. Hơn nữa ở nông thôn này, người kết hôn khi mười lăm, mười sáu tuổi rất nhiều, cũng rất ít người sẽ ý thức được là phải đi đăng ký kết hôn.
Tiêu Vũ mặt không biến sắc nói: "Vâng, trước tiên lấy về nhà nuôi."
LâmYY:”"...
Đăng ký xong, từ đồn công an đi ra, Tiêu Vũ hỏi: "Có muốn mua cái gì không? Bên cạnh chính là Cung Tiêu Xã.”
Lâm Y Y: "Đi mua một ít giấy, viết bản thảo có thể không đủ dùng."
Tiêu Vũ: "Được. .. đám Đại Quân có lương thực, chúng ta cũng có tiên, em không dự định cho bọn họ đi học sao?”
Lâm Y Y lắc đầu một cái: "Để bọn chúng chịu khổ một chút đi." Trên thực tế, từ khi có được 60 đồng tiền nhuận bút thì cô đã lập tức nghĩ đến chuyện có thể đưa đám em trai nhà họ Lâm đi học, cô có tiên. Thế nhưng cô cảm thấy đám em trai nhà họ Lâm cũng nên chịu khổ thêm chút nữa. Hơn nữa, sang năm còn có một năm thiên tai, trải qua ba năm nạn đói, hết mất mùa thì đi học mới tốt. Hơn nữa điểm công có thể dùng tiên mua, cũng không sợ không có lương thực.
Hiện tại tiền không mua được điểm công, người làm việc cũng không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận