Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 447 Theo quan 5

Chuong 447 Theo quan 5Chuong 447 Theo quan 5
Thím Vương vốn đi ở phía trước, lúc này đi chậm, sau đó chờ Tiêu Vũ bọn họ đi lên, bà ấy hỏi: "Đoàn trưởng Tiêu, đây là xe của mọi người sao?"
Tiêu Vũ gật đầu: "Thím Vương đi cùng không?"
Thím Vương: "Vậy thật sự là quá tốt." Tuy rằng chỉ nửa tiếng, bà ấy đi bộ qua cũng không sao, nhưng nếu có xe đương nhiên rất tốt.
Lâm Nhạc cũng ở một bên, Lâm Y Y nói: "Đồng chí Lâm cũng cùng đi không?”
Lâm Nhạc: "Cám ơn, vậy tôi sẽ không khách sáo."
Sau khi lên xe, Tiêu Vũ ôm đứa nhỏ đi phía trước, Lâm Y Y và mọi người cùng đi phía sau. Nếu không có thím Vương và Lâm Nhạc, đương nhiên Tiêu Vũ bảo vợ anh ngồi ở trong xe, nhưng bây giờ có thím Vương và Lâm Nhạc, một người đàn ông như anh ngồi cùng bọn họ không thích hợp.
Nửa tiếng sau, xe tới bộ đội. Bộ đội ở trong vùng núi hẻo lánh, tình huống đường xá đi ngang qua không tốt lắm, từ bến tàu đến bộ đội còn có thể thấy thôn, nhìn một dãy thôn thôn ngay cả nhà bằng đất cũng rất ít, chủ yếu đều là nhà ở tương đối lạc hậu, thứ ở thời đại này khiến Lâm Y Y nói không nên lời, chính là loại đúc kết từ rơm rạ và bùn vàng, hình dạng là nửa vòng tròn, giống lều trại. Lâm Y Y có chút kinh ngạc, nơi này lạc hậu như vậy sao?
Lâm Y Y hỏi thím Vương: "Thím Vương, nơi này hình như khác với bên ngoài rất lớn."
Ngược lại thím Vương thấy nhưng không thể trách: "Giao thông nơi đây không tiện, rất nhiêu tin tức không thông, cho nên phát triển càng thêm chậm. Ở đây còn không có tiểu học, đứa nhỏ ở chỗ này đều đến trường tiểu học của bộ đội bọn thím học. Nhưng mà, tuy rằng nơi này lạc hậu, không có tiểu học, người ở đây còn quê mùa hơn người bên ngoài, nhưng người nơi này cũng có chút tiền." Khi thím Vương nói quê mùa, không có ý kỳ thị gì, chẳng qua là hình dung thân phận con người mà thôi.
Lâm Y Y tò mò: "Vì sao?"
Thím Vương: "Bởi vì người trong bộ đội cần vài món đồ đều sẽ trao đổi với bọn họ, trong bộ đội không có đồ trao đổi sẽ dùng tiền mua." Đây đã là sự ngầm thỏa thuận ở nơi này. Hơn nữa, ở đây giá cả trao đổi sẽ không vượt qua giá của cung tiêu xã, cho nên cũng coi như không có đầu cơ trục lợi."Tuy nhiên, nơi này rất nhiều người không muốn dùng tiền trao đổi, bọn họ càng thích dùng đồ trao đổi, bởi vì bọn họ cũng thiếu đồ."
Lâm Y Y nói: "Vậy ở đây nhất định không thiếu hải sản."
Thím Vương: "Cũng không đúng sao, nhiều cá nhất, tất cả mọi người sẽ đi câu cá, lúc rảnh rỗi, mấy chàng trai trong bộ đội cũng sẽ đi câu cá, sau đó cầm đến căn tin bọn thím để thêm món.
Nơi này còn có bãi cát đường đá, ở bên trái ngọn núi, coi như là phong cảnh đẹp nhất nơi này, chàng trai cô gái thích đi vào trong đó hẹn hò."
Lâm Y Y: "..." Nói đến đây, bởi vì lạc hậu, tin tức không thông, cũng tạo thành nơi đây dân phong cởi mở hơn bên ngoài. Nhưng trước năm 66, khoảng thời gian đó chàng trai cô gái không có nghiêm cẩn như sau năm 66, lúc này quần áo đỏ thẫm đều có thể mặc, sau năm 66, màu sắc hơi tươi đẹp một chút, đều sẽ bị nói, nói không tốt còn phải bị phê bình.
Sau khi tới bộ đội, mọi người xuống xe ngay cổng bộ đội, Hà Kính cũng dừng xe.
Lâm Ngũ Đệ tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, trong mắt đều là hào hứng.
"Nhất Nhất..." Đứa nhỏ nghịch ngợm Tiểu Thập Nhất đã tỉnh, vừa tỉnh đã tìm mẹ, đầu chuyển động khắp nơi.
Lâm Y Y đẩy xe ở phía sau anh: "Mẹ ở đây, Tiểu Thập Nhất tỉnh rồi à."
Nhà thân nhân của bộ đội là dựa theo cấp bậc, cấp phó trở lên có thể theo quân, cấp chính doanh trở lên có thể ở sân nhỏ độc lập. Tiêu Vũ là cấp chính đoàn, tự nhiên cũng là ở một sân nhỏ độc lập.
Tiêu Vũ đã sống một mình ở trong sân nhỏ một năm rồi, bên trong đó mọi thứ, bên trong có tất cả mọi thứ, bố cục của sân nhỏ đó giống với bên trong nhà bọn họ, nhưng cũng có vài điểm khác biệt. Đầu tiên, bố cục của của sân nhỏ gôm các phòng xép với các phòng ở riêng biệt. Căn nhà gồm ba phòng xép một sảnh và một phòng tắm, nhà vệ sinh ở sân sau. Ở bên ngoài còn có hai gian phòng, một gian bên trái, một gian bên phải. Bên trái là gian bếp có hơi nhỏ, cũng chỉ để nấu cơm, nếu muốn ăn phải bày đồ ăn ra sảnh lớn của dãy phòng. Thật ra cách bố trí hơi giống nhà ống, gian bếp của nhiều nhà ống cũng nằm ở bên ngoài. Trong phòng bếp chỉ có một cái bếp, lúc nấu cơm chỉ có thể nấu một người, những chuyện này Lâm Y Y đã biết trước, cho nên lúc đến, bọn họ mang thêm một cái bếp nữa.
Còn một phòng nữa gọi là phòng kho, đặt than củi vân vân. Trong đơn vị bộ đội đốt cả than và củi tùy theo nhu cầu của mình, nhưng bất kể là than hay củi thì cũng phải tự dùng tiền của mình để mua, khác ở chỗ không cần dùng phiếu, có điều than và củi của mỗi hộ gia đình đều có định lượng, vượt qua số lượng đó cũng không bán nữa. Thật ra trọng lượng này bằng với trọng lượng của than củi phúc lợi của mỗi hộ khẩu thành trấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận