Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 155 Luong thuc cuu mang

Chuong 155 Luong thuc cuu mangChuong 155 Luong thuc cuu mang
Tiêu Vũ nói: "Lương thực bây giờ thật sự đắt, gạo và bột mì Phú Cường tận 5 đồng một cân, khoai lang khoai tây cũng cần 2 đồng một cân, trong nhà chuẩn bị mua cái gì ạ?"
Tiêu Đại Cường: "Khoai lang, khoai tây, gạo, bột mì Phú Cường rất đắt, chúng ta nào có ăn nổi."
Lâm Y Y: "Vậy mua khoai lang khoai tây đi, bột Phú Cường và gạo đến lúc đó chúng con có thể san cho cha mẹ một ít."
Tiêu Đại Cường: "Vợ thằng hai con thật có lòng."
Tiêu Vũ nói: "Được." Anh nhận lấy 500 đồng.
Tiêu Đại Cường nói: "Mua xong đồ, các con đặt ở đây trước, mỗi tháng cha đến lấy một ít, một lần lấy 250 cân khoai lang khoai tây, người ta còn không mượn được, bị họ nhìn thấy sẽ không tốt."
Tiêu Vũ: "Mỗi tháng con mang đến trong nhà, bên ngoài nói là lương thực hàng hoá của con."
Tiêu Đại Cường: “Chú ý cho kỹ, vậy cha đi đây.'
Tiêu Vũ: "Được."
Lâm Y Y: "Cha ăn cơm trưa xong rồi hãy đi."
Tiêu Vũ cùng Lâm Y Y đồng thanh nói, dứt lời nhìn lẫn nhau, con trai ruột còn không có lễ phép bằng con dâu. Thật sự không phải vậy, là đàn ông không quá xảo quyệt, cũng không có quá nhiều tâm tư. Ở trong lòng Tiêu Vũ, Tiêu Đại Cường là cha anh, là người một nhà, không cân tốn tâm địa để ứng phó.
Tiêu Đại Cường đương nhiên cũng không có nghĩ nhiều, dân quê vốn dĩ làm việc rất khó khăn, nhất là những người có tính cách thật thà giống như Tiêu Đại Cường: "Không được, cha phải vê nhà gấp, mẹ con và mọi người nhất định cũng đang nóng lòng."
Lâm Y Y nói: "Vậy cha chờ một chút." Nói xong, cô thu xếp lại đồ, trong nhà không có hộp cơm, bị bọn Lâm Đại Quân mang đi rồi, cho nên cô dùng đến chén ăn cơm, cho Tiêu Đại Cường một chén củ cải muối, một chén bí đao ngâm, một đống mầm đậu xanh (ngày hôm qua bán còn dư lại một ít), một bắp cải nhỏ, những thứ này dựa theo giá hàng hiện tại đã tốn bốn đồng. Lâm Y Y nói,'Cha, bí đao và củ cải là này là tự con muối, ngày hôm qua bọn Đại Quân đưa qua cho mọi người không? Mầm đậu xanh này cũng là chính con trồng, cha mang tất cả về đi."
Tiêu Đại Cường chặn lại nói: "Có đem qua, ngày hôm qua mọi người đều ăn, nói là ăn rất ngon.
Hôm nay không cần lấy nữa, các con ở huyện thành cũng không dễ dàng, cái gì cũng cần tiền, chúng ta không thể giúp các con, cũng không thể làm các con bị vướng bận."
Lâm Y Y nói: "Những thứ này đều không cần tiên, con dùng mầm đậu xanh đổi đồ ăn với người ta, chẳng qua số lượng đổi không nhiều lắm, cho nên cha không cần cần ngại. Hơn nữa chúng con ở huyện thành đủ ăn, ở thôn người trong nhà không có ăn, trong lòng của anh Vũ cũng không vui."
Tiêu Vũ nói: "Cha cầm đi."
Con trai lên tiếng, Tiêu Đại Cường không khách khí.
Tiếp theo, Tiêu Vũ cùng Tiêu Đại Cường cùng nhau di ra ngoài, ở trên đường, Tiêu Vũ nói: "Một tháng mỗi người trong nhà năm có cân lương thực thật quá ít, ít nhất phải mười cân."
Tiêu Đại Cường: "Nhưng...'
Tiêu Vũ: "Không cần lo lắng về lương thực, con có thể mua 250 cân bằng 500 đồng, có thể ăn hơn hai tháng, thêm những thứ trong nhà, có thể chịu được hơn nửa năm, đến lúc đó ăn không đủ con mua thêm."
Tiêu Đại Cường: "Sao có thể dùng tiên của con, con kiếm tiền cũng rất khó khăn."
Tiêu Vũ: "Coi như con cho chi phí trong nhà trong hai năm một lần, dùng số tiền này mua lương thực." Anh đương nhiên sẽ không cho cả đại gia đình vô điều kiện, là nên vô điều kiện dưỡng cha mẹ, ông nội bà nội, nhưng gia đình anh cả và gia đình chú ba không phải là trách nhiệm của anh. Nhưng anh sẽ không nói thế, bởi vì nói như vậy sẽ chọc vào tim cha mẹ, bọn họ sẽ cảm thấy bản thân rất vô dụng, cho nên anh nói dùng trong tiên công mua lương thực, như thể anh bù thêm chỉ phí mấy năm trong nhà luôn một lần.
Anh em dù thân đến đâu cũng chỉ là anh em, hỗ trợ giữa anh em là nên làm, nhưng lại hỗ trợ này cũng có giới hạn, cứu cấp không cứu nghèo, chính là chuyện như vậy.
Tiêu Đại Cường nói: "Cha về nhà thử thương lượng cùng mẹ con."
Tiêu Vũ: “Vâng.'
Tiêu Đại Cường xách sọt rồi đi, nghĩ trong tay con trai có thể dùng 500 đồng mua 250 cân lương thực, cái lưng lúc đầu của ông hơi chút cong cũng đã thẳng ra, 250 cân lương thực đặt ở trong nhà một số người, chính là lương thực cứu mạng.
Tiêu Đại Cường rời khỏi huyện thành vào khoảng tám giờ, đến đại đội sản xuất Đại Đường đã mười một giờ. Bởi vì hôm nay ông đi huyện thành, cho nên người nhà họ Tiêu đều không có đi ra ngoài mà ở nhà chờ tin tức.
Tiêu Đại Cường vừa đến nhà, mọi người trong nhà chính đều đi ra, nhìn thấy ông xách theo một cái sọt, Tê Cần Thái muốn đi lên thử nhìn xem, nhưng đồ vật trong tay cha chồng, chị ta không dám đi lên nhìn. Hơn nữa mấy ngày nay, chị ta bị bà nội và mẹ chồng dạy lại quy củ, cái gì trong nhà đều để chị ta làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận