Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 189 Cà chua chín rồi

Chương 189 Cà chua chín rồiChương 189 Cà chua chín rồi
Tiêu Vũ nhìn cô, hiểu ý trong lời nói của cô, ánh mắt anh dần dần tối sam lại.
Lâm Y Y chạy ra khỏi phòng trở lại phòng bếp vui vẻ ngâm nga, thật ra năng lực của một người không chỉ là kiếm được bao nhiêu tiền, có một loại bản lĩnh trên tiền bạc, đó chính là quyền lực, những kẻ có tiền luôn muốn làm quan, bởi vì quyền lực quan trọng hơn tiền bạc, và nó cũng là cái thể hiện được khả năng của bản thân.
Giống như Tiêu Vũ, ở thời đại này lương 80 đồng một tháng đã là rất lợi hại rồi, hơn nữa anh còn là Phó cục trưởng Cục công an, có cả quyền lực và tiên bạc.
"Woa, chị ơi, đây là cái gì vậy?” Lâm Tứ Quân và Lâm Ngũ Đệ đi vào, đứng bên cạnh bàn nhìn chằm chằm vào con vịt quay.
Lâm YY: “Đây là vịt quay.'
Tiêu Vũ bước vào: "Vịt quay?" Tiêu Vũ đã ăn vịt quay rồi. Khi còn ở học viện quân sự, bạn học của anh có mang đến, ăn rất ngon nhưng cũng rất đắt đỏ: "Anh cũng từng ăn món này ở trong học viện quân sự. Ăn rất ngon."
Lâm Y Y: "Hôm nay em đặc biệt mua cho anh đó, Phó Cục trưởng Tiêu. Nửa tháng qua vất vả rồi, cần phải bồi bổ thật tốt. Nhưng đây là vịt quay ở địa phương không biết hương vị có giống như món anh từng ăn không, cũng không biết món nào ngon."
Tiêu Vũ cười và nói,'Cảm ơn em." Tâm trạng anh đang rất tốt, đến ngay cả ý cười cũng không giấu được. "Cái này cũng rất ngon."
Buổi tối nay tâm trạng của Lâm Tứ Quân rất tốt, mới đầu cậu còn dùng đũa gắp thịt quay ăn, sau đó trực tiếp dùng tay cầm lên ăn, kết quả cả năm ngón tay đều được cậu liếm sạch. Lâm Y Y nhìn cậu có cảm giác như nhìn thấy bọn trẻ trong họ khi đến Tất Nguyên Đán, có đứa còn nhỏ khi ăn vịt quay cũng sẽ dùng tay sau khi ăn xong sẽ liếm ngón tay. Nhưng thời của cô, trẻ con liếm ngón tay vì chúng còn nhỏ và thiếu hiểu biết, nhưng ở thời đại này, trẻ con liếm ngón tay vì chúng đói, chưa được ăn thức ăn ngon, nên ngay cả mùi vị nho nhỏ trên ngón tay cũng tiếc không nỡ bỏ.
Lâm Y Y đột nhiên cảm thấy buồn bực, đút miếng vịt quay cho Lâm Tứ Quân: "Đừng liếm ngón tay, tay rất bẩn."
Lâm Tứ Quân: 'Vâng.'
Vì làm nghề cảnh sát nên Tiêu Vũ rất giỏi quan sát cảm xúc của người khác. Nhìn thấy Lâm Y Y lộ ra vẻ chua xót, trong lòng anh nảy ra một suy nghĩ. Nhưng anh cũng không nói ra. Tiêu Vũ: "Cà chua này hái ở ngoài à?" Anh đổi chủ đề. Bây giờ là ngày 1 tháng 12, cà chua và súp lơ sẽ chín vào giữa tháng 11.
Lâm Y Y nói: "Em mua đó, cà chua và súp lơ nhà chúng ta vẫn chưa chín."
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút: "Bởi vì không bón phân, cho nên chín muộn." Nhưng không thể bón phân trong vườn rau được, nếu không mùi sẽ ảnh hưởng đến nhà bên cạnh, sẽ bị mọi người phản đối.
Sau bữa tối, Tiêu Vũ đi xem hai cái lán rau nhỏ, Lâm Y Y đưa Lâm Tứ Quân và Lâm Ngũ Quân đi tản bộ, vừa đi ra đến cửa, bà Vương đi theo kịp họ. Bà nội Vương đã đi dạo với Lâm Y Y được một thời gian, bà thích tìm Lâm Y Y vì bà thích nói chuyện phiếm, Lâm Y Y sẽ kiên nhẫn lắng nghe bà, chứ chẳng hạn như con dâu bà không thích nghe, còn cho rằng bà thích lo chuyện bao đồng.
Trong nháy mắt đến thứ bảy, ngày 9 tháng 12, là ngày mà Lâm Tứ Quân và Lâm Tam Quân đổi cho nhau. Tuần này, Lâm Ngũ Quân đã ngủ với Lâm Tứ Quân, hai anh em cũng chơi thân với nhau hơn. Cậu không quấn lấy chị gái như những đứa trẻ khác, cậu cũng rất thích ngủ với Lâm Tứ Quân. Dù sao thì trước khi Lâm Y Y đến luôn là Lâm Tứ Quân chơi cùng cậu. Hơn nữa, Lâm Tứ Quân hay đưa cậu đến chơi với những đứa trẻ khác trong Viện Công nhân, vì vậy cậu ấy rất thích Lâm Tứ Quân, bây giờ đổi thành Lâm Tam Quân không biết cậu có thích ứng được không.
Tuần này, Lâm Y Y sẽ không đến Vương thị mua rau, ngày nào cô cũng mua rau ở cửa hàng của hệ thống, đương nhiên không xa xỉ gì nhưng tốt hơn so với trước. Trước đây có hai món cho một bữa, bây giờ là ba món. Tuy nhiên, ba trong số đó là rau, mỗi tuần cô chỉ mua thịt một lân, nếu bữa nào cũng có thịt thì Tiêu Vũ sẽ nghĩ rằng tiền tiết kiệm của gia đình đã ăn hết rồi.
Nhưng cho dù là hai loại rau, cô cũng không tự mình làm, tất cả đều mua ở hệ thống thương thành. Khi Tiêu Vũ đi làm về, cô đã mua xong rồi, nên sẽ không thể biết được cô không làm.
Hơn nữa, những món ăn cô mua tương đối đơn giản và không khó nấu, nếu không, nếu không đến lúc cô nấu thì sao? Lâm Y Y đã cân nhắc rất nhiều khía cạnh.
Lâm Y Y ở trong nhà lều rau: "Tứ Quân, mang cho chị một rổ, cà chua chín rồi."
Lâm Tứ Quân: "Vâng." Cậu và Lâm Ngũ Đệ đang chơi bóng, bóng là do Lâm Y Y bảo lão thợ may làm. Bên trong quả cầu vải đều là vải vụn không mặc được, bên ngoài cũng lấy từ quân áo không mặc nữa cắt ra, may may vá vá mới thành. Lâm Y Y cũng không dám dùng vải tốt để làm nếu không sẽ bị đàm tiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận