Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 680 Phiên ngoại Lâm Đại Quân 1

Chương 680 Phiên ngoại Lâm Đại Quân 1Chương 680 Phiên ngoại Lâm Đại Quân 1
Thật ra đối với Lâm Đại Quân mà nói, con trai hay con gái cũng không liên quan, không phải vì cậu trọng nam khinh nữ, cũng không phải cậu trọng nữ khinh nam, mà có thể bởi vì lúc nhỏ đã quá ấn tượng quá sâu với việc cha mẹ mất vì chết đói, cả đời này của Lâm Đại Quân không thể nào quên được. Vì con cái, cha mẹ cậu để mặc bản thân chết đói. Lúc ấy Lâm Đại Quân mới 13 tuổi, vẫn đang là lúc ngây thơ không hiểu chuyện. Sau khi cha mẹ mất đi cậu mới dần dần hiểu chuyện, đến bây giờ khi thành gia lập thất cậu mới cảm thấy việc nói sinh con trai để dưỡng già là sai, cha mẹ cậu sinh ra năm đứa con trai, kết quả chưa kịp già đã đi rồi. Cho nên là con trai hay con gái cũng không quan trọng, chỉ có bản thân ăn no mặc ấm mới là quan trọng nhất.
Không còn nghi ngờ gì nữa, giữa con cái và bản thân, Lâm Đại Quân đầu tiên sẽ suy nghĩ cho bản thân. Có điều loại suy nghĩ này của cậu cũng không cần chứng minh nữa, bởi vì trước khi kết hôn điều kiện nhà họ Lâm đã rất tốt, không cần bắt cậu phải lựa chọn bỏ đói bản thân hay bỏ đói con cái.
Chẳng qua gần đây, bởi vì Lâm Trân mà Lâm Đại Quân không thế nào vui vẻ được.
Không có gì nghi ngờ về điều kiện của Lâm Đại Quân ở thôn Thượng Lâm là tốt nhất, cậu là người đầu tiên làm việc chăn nuôi, chăn heo, chăn gà vịt. Sau lại có chị gái giúp đỡ, cậu bắt đầu đóng gói thịt kho hút chân không, trứng gà trứng vịt vào trong cùng hộp quà, trở thành món quà được rất nhiều xí nghiệp trong dịp lễ tết. Đặc biệt là xí nghiệp ở huyện thành, có 60% đều nhập hàng từ chỗ của cậu, Lâm Đại Quân không phải là người có lòng tham, cho nên tiêu thụ mạnh nhưng ít lãi.
Lâm Đại Quân thích làm màu, đặc biệt là lúc cậu đi giao hàng, thuê hai vệ sĩ từ công ty bảo an của Lâm Tam Quân đi cùng cậu như hình với bóng. Đi giao hàng thì phải lái xe, nhưng Lâm Đại Quân không biết lái xe, cho nên bảo vệ sĩ lái xe, cũng may vệ sĩ biết lái.
Sau này rất nhiều gia đình học theo nhà Lâm Đại Quân bắt đầu chăn nuôi, những cũng không quá lý tưởng, dù sao thương hiệu của Lâm Đại Quân đã làm nên tên tuổi, hơn nữa cậu có anh em ở thủ độ giúp cậu tiêu thụ, không có cách nào so sánh được với Lâm Đại Quân. Chẳng qua là Lâm Đại Quân cũng không có tham vọng gì, mục đích chính của việc cậu kiếm tiền là không để bản thân mình chết đói.
Lâm Trân: "Đại Quân, anh cảm thấy lời cha mẹ em nói có hợp lý không?”
Lâm Đại Quân: “Hợp lý cái gì?
Lâm Trân: "Nhà chúng ta không có con trai, chỉ có ba đứa con gái, tương lai mấy thứ này sẽ giao cho ai? Còn không phải muốn tìm người ở rể hay sao? Em nghĩ dứt khoát tìm cho Sơ Tam người ở rể là được, hơn nữa tuổi tác so với Sơ Tam cũng gần bằng nhau."
Lâm Đại Quân: "Không cân." Cậu kiếm tiền để cho con rể tiêu xài. Tìm con rể đến ở rể, cậu không chỉ phải nuôi con gái mà còn phải nuôi cả con rể. Vả lại, cậu còn chưa có chết mà đã có người tính toán tiên bạc rồi, cậu chắc chắn sẽ không vui. Lam Đại Quân đã tốt nghiệp đại học, cũng đã làm chủ được vài năm, tự nhiên nổi cơn thịnh nộ."Sơ Tam còn phải học đại học nữa, đừng nghĩ nhiều như thế"
Lâm Trân: "Để Sơ Tam tìm con rể ở trường đại học, sinh viên thường thông minh, sau này đến nhà chúng ta ở rể không tốt sao? Con cháu tương lai cũng sẽ rất thông minh."
Lâm Đại Quân: "Không cần tìm con rể đến ở rể." Lâm Đại Quân cũng không ghét con rể, cậu không cần con rể đến ở rể, không muốn để cho người khác tiêu tiền mình kiếm ra. Thà cậu cho chị cả, cũng không muốn cho người khác. Dù sao cũng là tiền của cậu, ai cũng không thể động... Con gái cũng không được.
Lâm Trân: "Chúng ta đều tuổi lớn, tương lai cũng không có con trai đi lo tang lễ, đợi đến khi ba đứa con gái kết hôn rồi thì cũng chỉ còn có hai chúng ta, anh có ý tưởng gì không?"
Trên thực tế Lâm Đại Quân không ý tưởng gì, hiện tại cậu mỗi ngày đều đang sống rất tốt. Hơn nữa cậu mới chỉ ngoài 40 tuổi, đang lúc tráng niên. Có điều là, Lâm Đại Quân: "Anh sẽ thảo luận với chị cả."
Lâm Trân: "Vậy được rồi, anh đi hỏi chị cả thử xem." Dù sao một khi đụng chuyện, Lâm Đại Quân đều tìm chị cả, Lâm Trân cũng quen rồi. Cũng may chị cả này ngày thường đều không xen vào chuyện nhà họ, nếu đụng phải một cô chị cả tọc mạch, cộng thêm anh chồng này cái gì cũng hỏi cô chị dâu này, Lâm Trân cảm thấy rất có khả năng tiền của nhà bọn họ vào túi của cô chị cả này tất.
Lâm Đại Quân chậm rãi bước từ trong nhà ra cửa, đi đến công ty chăn nuôi của cậu, công ty cũng ở trong thôn, nên đi rất nhanh. Tới công ty rồi, Lâm Đại Quân gọi điện thoại cho Lâm Y Y.
Lâm Đại Quân: “Chị đang làm gì đó?”
Lâm Y Y: "Không làm gì cả, đang rảnh rỗi, em lại làm sao vậy?" Vừa nghe nói Lâm Y Y đã biết, ngày thường Lâm Đại Quân thường gọi điện thoại cho cô vì những chuyện vặt vãnh.
Lâm Đại Quân: "Mấy ngày nay Lâm Trân ngày nào cũng nói về chuyện tìm con rể với em, chị xem em có nên tìm con rể không?"
Lâm Y Y: "Về vấn đề này em tự mình quyết định đi."
Lâm Đại Quân: "Nhưng mà em không muốn tìm con rể đến ở rể."
Lâm YY: "Tại sao vậy?”
Lâm Đại Quân: "Tìm con rể đến ở rể, tài sản của em sau này không phải phải để lại cho cậu ta sao, khi em già rồi, còn phải xin tiền sinh hoạt của cậu ta? Nếu cậu ta không vui, thì em phải làm sao đây?”
Lâm Y Y: "..." Lâm Y Y thật là dở khóc dở cười,'Tìm con rể đến ở rể, sao lại phải đưa tài sản cho cậu ta?”
Lâm Đại Quân: "Hả? Không cần cho sao?”
Lâm Y Y: "Lúc em còn sống không cần phải chia, sau khi chết rồi mới cho. Cho nên lúc em còn sống, có thể thỏa mái tiêu xài tiền em tiết kiệm được." Cũng may Lâm Y Y hiểu tính cách của cậu, cái này cũng chỉ là lời nói vui đùa của cậu thôi. Tiếp theo cô nghiêm túc nói: "Lâm Trân muốn tìm con rể tới ở rể bởi vì em ấy không sinh được con trai nên cảm thấy không vui. Nhưng thật ra sinh con trai hay con gái cũng giống nhau cả, con người mà, chỉ cần lúc còn sống có thể vui vẻ thì tốt rồi. Đến khi em mất đi, lúc nằm dưới mặt đất, chẳng lẽ em còn có thể biết con trai và con gái ở trên này sống thế nào à?”"
Lâm Đại Quân: "Chính là như vậy, em cũng cảm thấy chỉ cần mình tốt là được rồi, quản con trai hay con gái làm gì đâu?”
Lâm Y Y cười khẽ: "Nhưng mà trăm người trăm ý mà, em có suy nghĩ của em, Lâm Trân có suy nghĩ của Lâm Trân. Không cần tìm con rể đến ở rể, lỡ như cả ba đứa con gái của em đều đã tìm được đối tượng rồi, chúng cũng sẽ đang rất vui vẻ, nhưng bởi vì chuyện tìm con rể mà phải chia tay nhau, thì thật đáng tiếc. Cho nên, để tụi nhỏ tự do tìm hiểu đi, không cần ép buộc chúng, chờ chúng đưa đối tượng về nhà, em chỉ cần kiểm tra lại là được rồi. Con đường chính mình lựa, cho dù tương lai như thế nào, thì đều phải tự mình đi. Nhưng mà nếu dựa theo ý của Lâm Trân thì em cũng không cần tìm con rể đến ở rể, em có thể để cháu ngoại theo họ của mình, đương nhiên là chúng phải tự nguyện.
Nhưng nếu là nếu là chị, chị sẽ không làm như vậy. Lúc chị còn sống, chờ ba đứa con gái kết hôn xong, cho tụi nhỏ của hồi môn giống nhau, sau đó lúc lớn tuổi rồi, sản nghiệp của công ty chăn nuôi này bán đi, hỏi thử trước con gái và con rể có muốn tiếp nhận hay không, nếu bọn chúng muốn, vậy dựa theo thị trường bán cho chúng, nếu chúng không muốn, vậy bán cho người khác.
Sau đó tự mình cầm tiền, thoải mái vui sướng sống qua lúc tuổi già. Đương nhiên, trước khi chết, phải lập một bản di chúc, việc phân chia tài sản như thế nào, phải xem biểu hiện của tụi nhỏ đã."
Lâm Đại Quân suy nghĩ: "Em thấy chị nói rất đúng. Em không muốn tìm con rể đến ở rể, cũng không muốn nuôi cháu ngoại." Con trai hay con gái cũng không quan trọng với cậu, sao cậu lại để tâm đến cháu ngoại? Nuôi một đứa cháu ngoại nhỏ trong nhà, cậu cũng không có thời gian trông.
Lâm Y Y: "Ở nông thôn, Lâm Trân không sinh được con trai, nên áp lực trong lòng cũng lớn, em đưa em ấy đi ra ngoài chơi. Em kiếm được tiên mà, không phải cứ nhất thiết phải ở nhà."
Lâm Đại Quân: "Em đi rồi thì công ty chăn nuôi phải làm sao đây?"
Lâm Y Y: "Em có thể mời một giám đốc quản lý, có việc gì thì giao cho cậu ta, tự mình lấy tiền là được, không cần bận tâm sao lấy được tiền, cuộc sống như này chẳng lẽ không tốt sao?
Giống như chị vậy, bình thường chị rảnh rỗi, giao phòng làm việc cho giám đốc quản lý, nhưng mà phải mời người em thật sự tín nhiệm."
Lâm Đại Quân suy nghĩ: "Em muốn tìm giám đốc, chị có đề xuất ai không?"
Lâm Y Y: "... Em muốn dùng người nhà Lâm Trân bên kia không?"
Lâm Đại Quân: "Không cần." Cậu không thích người khác biết mình kiếm tiền. Lâm Y Y: "Em có thể mời bác sĩ Lâm, tuy rằng bác sĩ Lâm lớn tuổi rồi, nhưng là thân thể càng già càng dẻo dai, hoặc nếu có thể, em có thể mời thêm Tiêu Tân." Lương thị ở phụ trách quản lý hậu cần ở cơ sở giảm cân của cô ấy, bởi vì Tiêu Tân không có bản lĩnh gì, còn ở trang trại công xã chăn nuôi, đương nhiên hiện tại nó không còn được gọi là công xã chăn nuôi nữa. Nhưng Tiêu Tân có kinh nghiệm chăn nuôi, nhân phâm cũng tốt. Tùy tiện cho người khác, chẳng thà cho Tiêu Tân. Công ty chăn nuôi của Lâm Đại Quân không cần mở rộng, cho nên không cần thông báo tuyển dụng quản lý tinh anh mọi mặt, chỉ cần người thật thà là được.
Lâm Đại Quân: "Vâng, em nghĩ lại đã.”
Lâm Y Y: "Ừ, chờ em nghĩ kỹ rồi tới thủ đô, chúng ta cùng nhà Tam Quân, Tứ Quân, Ngũ Quân cùng hẹn nhau đi du lịch, du lịch tự túc, tự mình mở lái xe đi du lịch khắp cả nước."
Lâm Đại Quân vừa nghe đã động lòng, cậu kiếm tiền là vì cái gì? Còn không phải là vì để bản thân mình tốt hơn sao? Cho nên mặc dù cậu không nỡ tiêu, nhưng vì để bản thân mình tốt hơn, thì cậu vẫn sẵn sàng.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Lâm Y Y xong, Lâm Đại Quân tự mình suy nghĩ, hiện tại cậu đã hơn bốn mươi tuổi, tuy rằng sức khỏe còn tốt, nhưng mà nhớ lại lời của chị nói, để cho người khác quản lý, bản thân tự mình thu tiền, cuộc sống này không tốt sao? Chắc chắn càng tốt.
Hiện tại cậu ấy đều tự mình xử lý mọi việc thật sự rất mệt. Nếu có thể không mệt, còn có thể có tiền để tiêu, cuộc sống này mới là mục tiêu của Lâm Đại Quân.
Nghĩ đến sau này, Lâm Đại Quân bắt đầu lựa chọn ứng viên. Người được chọn đương nhiên là bác sĩ Lâm và Tiêu Tân, dù sao thì chị đã nói tốt, thì chắc chắn tốt. Bác sĩ Lâm bọn họ đều có kinh nghiệm hơn 40 năm, tự nhiên có thể tin tưởng được. Tiêu Tân là em trai của anh rể, nếu Tiêu Tân làm sai chuyện gì, đến lúc đó cậu chỉ cần trực tiếp phàn nàn với anh rể là được, cậu sẽ bớt lo lắng hơn bác sĩ Lâm.
Sau khi nghĩ xong, Lâm Đại Quân ra khỏi công ty chăn nuôi, quyết định đi tìm bác sĩ Lâm và Tiêu Tân.
Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, từ rất xa có thể thấy gà vịt mình nuôi ở đỉnh núi, trong lòng Lâm Đại Quân rất hài lòng, đấy đều là tiền của cậu, trước đây ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mà hiện tại, cậu đã có thể ăn một quả trứng gà ném hai quả trứng gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận