Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 51 Cô nói có đúng hay không?

Chương 51 Cô nói có đúng hay không?Chương 51 Cô nói có đúng hay không?
Bác sĩ Lâm Chính Đức rất nhanh đã tới, trông thấy Lâm Y Y nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, ông nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra?" Mấy ngày trước mới té xỉu, lúc đó còn nửa cái mạng, giờ tại sao lại té xiu? Có điều bắt mạch cho Lâm Y Y xong, kiểm tra tròng mắt Lâm Y Y, ông ấy sững sờ.
Lâm Đại Quân nói: "Nhị Quân muốn đưa mình cho người ta, chị không đồng ý, sau đó chị đâm vào tường.'
Lâm Chính Đức trừng mắt: "Thân thể Đại Nha không tốt, rất cần chú ý nghỉ ngơi, vấn đề khác thì không có, nếu có thể thì mua cho cô bé một ít thuốc." Nghĩ đến thịt heo trước đó Lâm Đại Quân đưa tới, ông nói: "Đại Quân, cháu đi theo chú lấy thuốc."
Lâm Đại Quân: "Nhưng mà tiền..."
Lâm Chính Đức: "Khi nào mấy đứa có tiền thì trả, có thể ghi nợ." Những thuốc này có cái là mình lên núi hái, có thứ mua trong huyện. Cũng không đắt lắm, nhất là thuốc Đông y, mình hái nhiều cho nên giá cả mới rẻ. Ông ấy khám bệnh cho người trong đại đội, không thu phí khám bệnh, chỉ thu chút tiền thuốc, kỳ thật tiền thuốc cũng chỉ thêm chút thôi, nhưng đại đội lại cho đầy điểm công, đây mới là trọng điểm.
Lâm Đại Quân đi theo Lâm Chính Đức lấy thuốc. Lâm Nhị Quân lại đi tìm đại đội trưởng: "Đại đội trưởng, nhà cháu không có người lớn, cháu chuyển hộ khẩu không cần phải được chị đồng ý chứ ạ?”
Đại đội trưởng trầm mặc, chính xác là không cần, trong quan niệm của bọn họ, nào có con gái quản chuyện của con trai?
Lâm Nhị Quân lại nói: "Đại đội trưởng, nhà cháu thực sự nghèo quá, chú thương xót nhà chúng cháu một chút, xin chú... Van cầu chú..." Lâm Nhị Quân nói, quỳ xuống trước mặt đại đội trưởng, sau đó dập đầu."Đại đội trưởng, chú muốn bức tử cháu sao? Cháu muốn bớt chút lương thực trong nhà tự đưa mình ra ngoài cũng không được sao? Mà đây cũng là việc tư nhà cháu."
Cái này thật sự là việc riêng nhà người ta, đại đội trưởng cũng không có quyền quản.
Nhưng chủ yếu là Lâm Y Y lại đập đầu vào tường tự sát, ông ấy lo Lâm Y Y tỉnh lại xảy ra chuyện.
Lâm Nhị Quân lại nói: "Đại đội trưởng, xin chú, chú không đồng ý thì cháu sẽ... Cháu cũng chỉ đành đi chết." Vừa nói, cậu ta cũng đứng lên, sau đó lao về phía vách tường.
Đại đội trưởng vội vàng giữ cậu ta lại: "Nhị Quân, cháu uy hiếp chú ư?"
Lâm Nhị Quân: "Đại đội trưởng, chú... Cháu là vì nhà mình, chẳng lẽ chú không cho phép cháu vì nhà mình sao?”
Đại đội trưởng nặng nề hít một hơi: "Cháu gọi Dương Quế Lan đến, nhà nào chú cũng phải hiểu rõ." Đại đội trưởng cũng không tức giận với Lâm Nhị Quân, ông ấy thấy dù Lâm Nhị Quân uy hiếp mình nhưng cũng là vì trong nhà.
Lâm Nhị Quân: “Dạ.”
Lâm Y Y nghe, cô làm bộ hôn mê nên sẽ không nửa đường tỉnh lại, trong đầu lại trầm tư. Bà con xa của Dương Quế Lan vốn muốn nhận nuôi Lâm Ngũ Đệ, giờ biến thành Lâm Nhị Quân, Lâm Nhị Quân là tên vong ân phụ nghĩa, ai nuôi nó thì sẽ không may, trừ phi người ta có thể dạy dỗ lại nó, dù sao cô không có khả năng này, cũng không có ý nghĩ này.
Nhưng vấn đề là, cô biết nhân phẩm Lâm Nhị Quân không được. Coi như bây giờ còn chưa xấu như tương lai, nhưng cậu ta ích kỷ, tâm cơ nhiều, tuổi còn nhỏ đã hiện ra, dạng người này tới nhà khác có thể gây họa cho nhà khác không? Theo lý thuyết, đây là anh tình tôi nguyện, Lâm Nhị Quân cũng không phải mình giới thiệu, nó tự đề cử mình, Dương Quế Lan mang nó đi gặp nhà kia, bọn họ tự mình đạt thành hiệp nghị, về sau như thế nào cũng không liên quan đến cô.
Nhưng đời trước gia đình này từng thu dưỡng Lâm Ngũ Đệ, cô có nên nhắc nhở một chút không? Dù cô không biết gia đình này tốt hay xấu, dù sao trong kịch bản cũng không viết, nhưng có một nửa là tốt.
Nhưng vấn đề là cô phải nhắc nhở như thế nào? Lấy thân phận chị nói thẳng Lâm Nhị Quân nhiêu mưu kế? Vậy nhất định không được. Mà cô cũng không biết nhà người ta ở đâu.
Trong nhất thời, Lâm Y Y có chút bực bội. Cô vốn không muốn quản chuyện của Lâm Nhị Quân, ngay cả Dương Quế Lan với hộ bà con xa kia cô cũng không muốn quản. Dù sao chuyện không liên quan đến mình, cô vô duyên vô cớ dây vào, cô mới là người vô tội nhất có được không? Sao cô phải đi quản chuyện của người khác chứ?
Không đợi Lâm Y Y nghĩ rõ ràng, Dương Quế Lan tới.
Đại đội trưởng: "Vợ Đại Phúc tới, liên quan đến chuyện của Lâm Nhị Quân, tôi muốn nghe cô nói một câu.”
Dương Quế Lan: "Ai, đứa nhỏ Nhị Quân này vừa thiện lương vừa thông minh, bà con kia của tôi rất thích."
Đại đội trưởng: "Vấn đề này cô cũng nói rõ đầu đuôi cho tôi chút, dù sao nhà Nhị Quân không có người lớn, nếu có người lớn thân thích kia của cô muốn thu dưỡng Nhị Quân cũng không tới lượt chúng ta quan tâm, nhưng không có người lớn, chúng ta cũng nên cẩn thận chút, cô nói có đúng hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận