Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 119 Hoi kich dong qua roi

Chuong 119 Hoi kich dong qua roiChuong 119 Hoi kich dong qua roi
Ngoài ra, bà nội Tiêu và Tân Hương Cúc cũng coi như là người dễ sống chung, Lâm Y Y và bọn họ chung sống cũng không tệ lắm. Nhưng từ trong chuyện này, cô lại có cái nhìn mới. Bà nội Tiêu và Tân Hương Cúc cũng tốt, đối xử với cô cũng không tệ, nhưng cái này là dưới tình hình không có gì sai không hề xung đột với lợi ích. Hoặc là nói là dưới tình huống cô không có xung đột lợi ích với người nhà họ Tiêu, Tê Cần Thái dù không phải người nhà họ Tiêu. Nhưng với hôm nay mà nói, cho dù không chia nhà, Tiêu Vũ săn thịt heo rừng đổi sữa lúa mạch thì sao cô lại không có tư cách uống chứ? Không nói tới cô có tự mình uống hay không, cũng mặc kệ cô chuẩn bị thế nào, chẳng lẽ thứ này không thể nằm trong tay cô hay sao?
Nhưng bọn họ lại nghĩ không phải như vậy.
Bởi vì chưa có chia nhà, cho nên đồ vật của Tiêu Vũ có thì đương nhiên người nhà họ Tiêu cũng sẽ có một phần, mà loại sữa lúa mạch này đương nhiên cũng sẽ cho Tiêu Thụy uống. Nhưng mà, Tiêu Thụy cũng không phải con của cô, dựa vào cái gì muốn nhắc tới Tiêu Thụy đầu tiên? Cái này không phải người ta tính là cha ruột mẹ ruột hay sao?
Cũng sau câu nói của Tề Cần Thái, sắc mặt bà nội Tiêu và Tân Hương Cúc cũng không hề có ý chỉ trích, có lẽ trong lòng các bà, cũng tính toán lấy một chén kia cho Tiêu Thụy uống. Vậy sau này thì sao? Nếu như Tiêu Vũ lấy thêm được ít đồ, có phải cũng đều phải lo cho Tiêu Thụy luôn không? Cũng chính lúc này, Lâm Y Y cảm nhận được dù người một nhà nhiều rất náo nhiệt nhưng cũng có mâu thuẫn rất lớn. Hơn nữa cô cũng chỉ vừa gả tới được hai ngày, nếu như tiếp tục như vậy thì sao? Cho nên, Lâm Y Y muốn chia nhà. Nhưng cô sẽ không nói, loại lời nói như vậy nếu cô nói ra thì chính là cô làm không đúng rồi.
Tiêu Vũ ngồi xổm xuống, lấy hết đồ vật ra: "Em xem đi, tất cả không sai biệt lắm là hai mươi ký lương thực, nơi này có một ký rưỡi đậu xanh, hai ký đậu đỏ, một kỹ rưỡi đậu nành, một ký bột mì, một ký rưỡi gạo còn sót lại đều là khoai tây và khoai lang, còn có một ký rưỡi rau dại."
Lâm Y Y nhìn qua xem, trái lại chủng loại đồ vật tương đối nhiều, nhưng vẫn: "Cầm đưa cho mẹ đi."
Tiêu Vũ buông đồ xuống: "Còn tức giận à?" Hai mắt yên tĩnh nhìn Lâm Y Y, không ai có thể nhìn thấu ý tứ chứa trong mắt của anh.
Lâm Y Y lắc đầu: "Không phải. Anh cầm đồ vật tới trong phòng chúng ta, đến lúc đó chúng ta ăn một mình được sao? Nếu như không thể ăn một mình vậy không phải còn sẽ phân cho những người khác sao? Vậy đưa tới chỗ của mẹ chẳng phải cũng vậy hay sao?"
Tiêu Vũ nghĩ ngợi, thật đúng là không có gì khác nhau. Nhưng không biết vì sao trong lòng lại hơi thấy khó chịu.
Lâm Y Y lại nói: "Em cũng không muốn lại bị chị dâu cả nói là mình đoạt đồ ăn của cháu anh, cũng không muốn bị chị ta nói là dùng tiền của anh ăn một mình."
Tiêu Vũ: "Không có nghiêm trọng như vậy.' Lâm Y Y: "Không có gì là không sao hết." Lâm Y Y nói, xuống giường, kéo ngăn kéo của mình ra, sau đó lấy ra tất cả sổ tiết kiệm, tiền còn có tiền lẻ: "Tự anh cất hết đi, giao hết cho em làm gì, em cũng không cần, chính em cũng có ba mươi hai đồng còn đâu, sau này còn có tiền thù lao nữa, em muốn mua cái gì thì dùng tiền thù lao mình mua là được."
Trong lòng Tiêu Vũ như bị cái gì chặn lại, vô cùng bực bội. Anh thâm trâm nhìn Lâm Y Y: "Em là muốn tách ra khỏi anh à?"
Lâm Y Y: "Không có nha, em chỉ là không muốn bị người ta nói, dùng tiền của anh mua đồ ăn thôi.
Tiêu Vũ: "Anh là chông của em, tiền của anh sao lại không thể mua đồ ăn hả?"
Lâm Y Y: "Vậy thịt anh đổi sữa lúa mạch em không thể uống vậy dùng tiền của anh mua đồ vật sao em có thể ăn? Đạo lý này không phải giống nhau sao?"
Tiêu Vũ: ”...'
Lâm Y Y: "Được rồi, em đi ngủ đây." Cô nói xong thì nằm vật xuống giường, đưa lưng ve phía Tiêu Vũ, tận Lâm Ngũ Đệ vào tân cùng bên trong, sau đó câm cây quạt quạt mát cho câu, vừa quạt vừa nói: "Em trai ngoan, ngủ đi nha..."
Tiếng nói của cô đều vô cùng dịu dàng, mềm mại, nhưng mỗi một câu đều đâm chích người.
Lâm Y Y thừa nhận, mình hơi nóng nảy, thậm chí cô cảm thấy mình không nên kết hôn như vậy.
Lúc vừa mới bắt đầu, cô lo lắng mình không thể nuôi sống chính mình, tay không thể động mà tay lại không thể nâng, cho nên mới tìm người dựa vào, vừa vặn Tiêu Vũ lại là người khiến cô thấy rất có duyên, cũng có hôn ước với DN, thế là thuận nước đẩy thuyền gả qua. Nhưng bây giờ xem lại cô nghĩ quá đơn giản rồi. Thời đại này mà kết hôn, cũng không chỉ đơn giản là gả cho một người đàn ông như vậy. Cho dù là hiện đại, kết hôn với một người đàn ông còn phải chú ý cha mẹ chồng, mà thời đại này, còn phải chú ý cả anh em chị em của người đó, như thế vẫn còn chưa đủ, ngay cả một nửa khác của anh em chị em của anh cũng phải chú ý, hoặc là con của họ cũng phải quan tâm nốt.
Đột nhiên, Lâm Y Y cảm thấy mình hơi kích động quá rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận