Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 644 Món quà

Chương 644 Món quàChương 644 Món quà
Trương Hiếu Quân vừa nghe vậy, càng thêm cẩn thận: "Vâng." Suất này là thứ cậu ta thật vất vả cạnh tranh được, cậu ta cũng không muốn xảy ra ngoài ý muốn.
Lâm Y Y vốn cũng muốn hù dọa cậu ta thôi, mắt thấy mục đích đã đạt được, cô không tiếp tục nữa. Sau đó cô lấy ra một cây bút máy: "Đây là quà cho em, hy vọng sau khi em học đại học, tương lai có thể làm một nhân tài hữu dụng với đất nước, mà không phải hay có một vài tâm tư, em phải biết rằng, trời đất sinh viên vô cùng rộng lớn, đó đều là trụ cột tương lai của đất nước.'
Trương Hiếu Quân nghe vậy, càng không ngừng gật đầu: "Vâng, em đã biết, em sẽ." Từ lúc bắt đầu cạnh tranh được suất này, Trương Hiếu Quân liền sửa lại vị trí của mình, cậu ta là sinh viên tương lai, không nên giới hạn trong một gia đình nho nhỏ.
Ngày hôm sau, Lâm Y Y trở về bộ đội.
Khi cô đến bộ đội, bọn nhỏ đã đi học, trước tiên cô dọn dẹp lại trong nhà một chút, quần áo trong nhà không có chồng chất, ngoại trừ trên mặt đất không quét sạch sẽ, không lau khô, mặt khác cũng được. Ít nhất không có chồng chất quần áo bẩn đã tuyệt vời lắm rồi .
Giữa trưa, sắp đến lúc con trai tan học, Lâm Y Y tới trường đón đứa nhỏ.
Lâm Ngũ Quân và Tiểu Thập Nhất đi ra từ trong trường học, thấy Lâm Y Y đứng ở cổng trường. Đôi mắt Tiểu Thập Nhất sáng lên: "Mẹ..." Cậu bé chạy tới chỗ Lâm Y Y.
Lâm Y Y vội vàng nói: "Đứng lại, đừng chạy." Cô mang thai, không chịu nổi cú va chạm như đạn pháo nhỏ này.
Tiểu Thập Nhất vừa nghe lời mẹ cậu bé nói, lập tức ngừng bước chân, sau đó khó hiểu, ủy khuất, lại mê mang nhìn mẹ cậu: "Mẹ?"
Lâm Y Y đương nhiên sẽ không nói mình có thai, không thể để cậu bé đụng, như vậy sẽ thương tổn đến trái tim của đứa nhỏ. Cho nên Lâm Y Y nói: "Con đừng động, mẹ lại nè."
Tiểu Thập Nhất: "2"
Lâm Y Y đi qua, ngồi xổm xuống, ôm lấy Tiểu Thập Nhất: "Mẹ muốn ôm con, mẹ đã trở về rồi."
Tiểu Thập Nhất vừa nghe vậy, dùng sức ôm lấy Lâm Y Y, cái đâu nhỏ ghé vào trên vai Lâm Y Y: "Mẹ ơi... Mẹ con rất nhớ mẹ."
Lâm Y Y: "Mẹ cũng nhớ con." Bế một lát, cô sờ đầu Tiểu Thập Nhất, sau đó nhìn về phía Lâm Ngũ Quân,'Tiểu Ngũ, chị cũng rất nhớ em."
Lỗ tai Lâm Ngũ Quân có hơi đỏ: "Chị, chị về là tốt rồi, em cũng nhớ chị."
Lâm Y Y: "Đi thôi, vê nhà ăn cơm."
Giữa trưa, Tiêu Vũ vê đến nhà, chuẩn bị lấy cà mèn đi căn tin ăn cơm, kết quả nhìn thấy nữ chủ nhân trong nhà đã trở lại. Trái lại Tiêu Vũ cũng không bất ngờ lắm, bởi vì khi Lâm Y Y bọn họ từ thủ đô trở về, Tiên Thái liên gọi điện thoại cho Tiêu Vũ, cho nên Tiêu Vũ biết mấy ngày nay Lâm Y Y không về bộ đội, là bởi vì chuyện của ông Ứng.
Tiếu Vũ: "Về rồi?"
Lâm Y Y cười tủm tỉm nói: "Em mang quà cho anh này."
Lỗ tai Tiểu Thập Nhất vừa động: "Mẹ, quà của con đâu?"
Lâm Y Y: "Các con đều có, ăn cơm xong thì cho các con, nhưng quà của các con không giống với của cha."
Tiêu Vũ nhướng mày: “Quà khác ư? Là gì vậy?”
Lâm Y Y: "Anh đoán đi. Đội trưởng Tiêu trí dũng song toàn, xem anh có thể đoán được hay không.'
Tiêu Vũ: "Quần áo?" Hắn là không phải. Nếu là quần áo, vợ anh sẽ không có vẻ mặt này. Hơn nữa với anh mà nói, quần áo vân vân, sức hấp dẫn không lớn, anh cũng không phải con nít. Quà của vợ anh, chắc chắn là chạm đến tận đáy lòng của anh. Nhưng mà, bây giờ anh cực kỳ nghĩ không ra đó là món quà gì.
Lâm Y Y: "Ăn cơm trước, ăn cơm xong thì nói cho mọi người là quà gì."
Tiểu Thập Nhất: "Con ăn đây."
Lâm Ngũ Quân: "Em ăn luôn.”
Hai đứa nhỏ này ăn cơm rất nhanh, đứa nào cũng như đang chiến đấu, đồng thời còn nhìn cơm trong chén nhau, hận không thể ăn nhanh hơn đối phương.
Cho nên, Lâm Y Y và Tiêu Vũ mới ăn nửa chén cơm, Tiểu Thập Nhất và Lâm Ngũ Quân đã ăn cơm xong rồi.
Lâm Ngũ Quân: "Chị, em ăn rồi, quà của em là gì?"
Tiểu Thập Nhất "Mẹ, con cũng ăn rồi, quà con là gì vậy?"
Tiêu Vũ nhìn hai đứa nhỏ, lại nhìn cơm trong chén mình, anh cảm thấy mình vẫn ăn từ từ thôi.
Lâm Y Y bất đắc dĩ lắc đầu: "Các con thật là..." Sau đó lấy ra món quà từ trong phòng, cô nắm tay, Tự các con chọn đi, các con muốn tay nào."
Tiểu Thập Nhất: "Nhỏ như vậy sao?" Thứ mà một tay mẹ cậu bé có thể nắm ở bên trong, vậy có thể là món quà gì?
Lâm Y Y: "Nếu chê quá nhỏ, vậy con không cần quà phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận