Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 120 Cố gang tiếp đi

Chương 120 Cố gang tiếp điChương 120 Cố gang tiếp đi
Ngay lúc đó, cô không nên vì không phát hiện mâu thuẫn lại nóng lòng tìm một chỗ dựa vào.
Lâm Ngũ Đệ mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn cô, đổi tới đổi lui, còn sớm mà đã đi ngủ nhưng chị gái đã dỗ dành cậu, hát khúc hát nhi đồng, cậu cũng hơi bối rối.
Tiêu Vũ nhìn bọn, câm đồ đi ra: "Me, những vật này cho mẹ."
Tần Hương Cúc nhìn con trai, khó hiểu.
Tiêu Vũ cũng không nói nhiều, anh cũng là người đã vốn không thích nói nhiều.
Chờ sau khi Tiêu Vũ tắm rửa trở về, bỏ quần áo cần giặt vào trong gùi thì khúc hát cũng đã ngừng, Lâm Ngũ Đệ đã ngủ. Lâm Y Y vẫn nghiêng người, nhưng bên phải cũng không còn quạt nữa giống như đã ngủ thiếp đi.
Tiêu Vũ lên giường, giường bên trái hơi động tĩnh. Đương nhiên, giường sẽ không sập nhưng cũng sẽ có tiếng động "kẽo kẹt" vang lên. Tiêu Vũ mặc quần dài, áo cộc tay nhưng vẫn thấy hơi nóng. Cũng không phải thời tiết nóng bao nhiêu, thật ra bây giờ là buổi tối tháng chín nữa nhưng chỉ hơi bực bội trong lòng cho nên mới thấy nóng.
Là quân nhân, Tiêu Vũ là một người rất có kiên nhẫn, nhưng sự kiên nhẫn này chỉ dành cho công việc, lại không phải dùng trên tình cảm vợ chồng. Đã đụng tới vấn đề, Tiêu Vũ cũng không muốn trì hoãn. Anh ngủ không yên, cho nên lên tiếng gọi: "ai Nha." Anh biết cô vợ của mình còn chưa ngủ.
Lâm YY:
Tiêu Vũ: "Đại Nha?" Anh vừa nói vừa dùng tay chạm vào cô, trái lại động tác rất nhẹ nhàng.
Lâm Y Y tiếp tục im lặng.
Tiêu Vũ thở dài, cô gái này, tính tình cũng thật lớn. Ngay lập tức anh ngồi dậy khỏi giường, sau đó hơi nghiêng người, hai tay chống đỡ trên giường, cúi đầu nhìn Lâm Y Y.
Lâm Y Y mở to hai mắt, nhưng trước đó vì đưa lưng về phía Tiêu Vũ mà thôi, bây giờ Tiêu Vũ đã cúi đầu nhìn cô, cô còn có thể thế nào? Cô quay đầu lại, đảo mắt một vòng đối đầu lại với ánh mắt của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ: "Còn tức giận sao?" Tính tình của Tiêu Vũ rất tốt, nhất là cô vợ nhỏ này, tuổi còn nhỏ hơn anh rất nhiều, chỉ như em gái ấy, cho nên tính tình càng thêm dễ dãi. Đương nhiên, vợ là vợ, có khác biệt với em gái rồi. Ít nhất em gái không dám làm càn trước mặt của anh, anh cũng sẽ không cho em gái làm càn. Nhưng vợ thì có thể, quy tắc thứ nhất của anh chính là vợ phải được cưng chiều.
Lâm Y Y im miệng không nói lời nào, nhưng đôi mắt lại dừng trên mặt của Tiêu Vũ, thấy thế nào cũng đẹp trai, nhất là ánh mắt của anh, vô cùng đẹp. Cái mũi của anh nhìn cũng đẹp, vô cùng đẹp trai. Trán thì no đủ, cũng đẹp nốt. Anh...
Tiêu Vũ: "Hửm..." Anh bị nhìn tới mức hơi ngại ngùng. Ánh mắt của cô vợ nhỏ mình quá trực tiếp, hình như cô rất thích gương mặt này của mình. Tiêu Vũ rõ ràng thấy được trong mắt Lâm Y Y là cô rất hài lòng với gương mặt của bản thân mình, hơi dở khóc dở cười, thì ra cũng có một ngày anh còn phải dùng tới khuôn mặt này để vợ nguôi giận.
Lâm Y Y: “Không giận."
Tiêu Vũ: "Nói dối. Một người nhỏ như em sao tính tình lại lớn tới thế? Hả?”"
Lâm Y Y vừa rồi đúng là tức giận, nhưng nhìn Tiêu Vũ ngồi bên giường cạnh mình, còn cúi đầu nhìn mình, trong mắt của anh chỉ có cô, đột nhiên cô lại không còn giận nữa. Cô mấp máy môi, hơi lộ ra ý cười. Có lẽ phụ nữ chỉ đơn giản như vậy, cô tức giận cũng chỉ hy vọng chồng của mình tới dỗ dành một chút.
Tiêu Vũ: "..." Cô vợ nhỏ lại chợt cười thế này là có chuyện gì đây? Nhưng đã cười là tốt: "Không tức giận hả?"
Lâm Y Y: "Nhìn biểu hiện của anh."
Tiêu Vũ: "... Sổ tiết kiệm, tiền và phiếu em đều thu hồi đi." Anh vừa nói chính là những đồ vật trong hộc tủ bên giường, Lâm Y Y đưa cho anh, anh cũng không dám nhận lại, trực giác nói cho anh biết nhận lại thì vấn đề sẽ càng lớn hơn.
Lâm Y Y không nhận: "Nhận rồi em cũng không dám dùng đâu, chân trước vừa nhận, chân sau đó có người tới đâm chọc em."
Tiêu Vũ: "Tính cách của chị dâu là vậy, em đừng để ý lời chị ta nói."
Lâm Y Y: "Thế nhưng em lại nghe được, hơn nữa đây là đồ vật của chông em đổi cũng có một ý nghĩa khác rồi. Nếu như hôm nay thứ này người khác lấy ra, là mẹ lấy hoặc là bà nội lấy, cho dù là họ cho chị ta toàn bộ thì em cũng sẽ không tức giận. Em để ý tới đồ vật là đó sao? Là anh thì đúng hơn.”
Tiêu Vũ sững sờ, anh không nghĩ tới cái này.
Lâm Y Y lườm anh một cái: "Đồ đần." Sau đó nghiêng người, tiếp tục ngủ, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Tiêu Vũ tỉnh táo lại, khóe miệng ngậm ý cười. Anh nằm xuống, nhìn cô vợ đang đưa lưng về phía mình, sau đó anh quyết định chắc chắn, đưa tay chộp tới.
Lâm Y Y căng thẳng nói: "Anh làm gì vậy?"
Tiêu Vũ: "... Quạt cho em" Lúc đầu muốn ôm, nhưng mà... Lần đầu thử nên anh cũng hơi căng thẳng.
Lâm Y Y đương nhiên không biết ý nghĩ của anh, nhìn thấy anh quạt cho mình thì cô nói: "Biểu hiện này không tệ, tiếp tục cố gắng đi."
Tiêu Vũ: "Được." Tiếng nói của anh hàm chứa ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận