Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 402 Vui ve

Chuong 402 Vui veChuong 402 Vui ve
"Chị dâu ... Chị dâu ơi, mọi người có đó không?" Ngoài cửa truyên đến giọng nói của Tần Viên Viên."
Lâm Y Y: "Ở đây, là Viên Viên à?"
Tần Viên Viên và Trương Minh đi vào, Tần Viên Viên xách theo một cái giỏ, Trương Minh đẩy xe đạp. Tần Viên Viên: "Anh họ, chị dâu, hai người đều ở đây sao? Nghe nói chị dâu mang thai, em đến xem thử."
Lâm Y Y: "Mau ngồi đi."
Trương Minh ngồi bên cạnh Tiêu Vũ: "Anh họ, em nghe Cục trưởng Dương nói là anh bố trí sắp xếp cho em đến đồn công an công xã Dương Quang?" Thật ra, hai vợ chồng bọn họ vì chuyện này tới mới là sự thật, có điêu ngược lại không có tức giận gì cả, mà là khó hiểu. Mà Tần Viên Viên tới gặp Lâm Y Y cũng là thật, chị dâu mang thai, cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Tiêu Vũ: "Ừ, biết vì sao không?" Vừa nói, vừa đưa cho Trương Minh một đống đậu tương để anh ấy cùng bóc.
Trương Minh khó hiểu: "Mọi người đều muốn từ đồn công an công xã đi lên Cục công an huyện thành, sao anh lại điều em xuống."
Tiêu Vũ: "Mọi người muốn từ đồn công an công xã đi Cục công an huyện thành là bởi vì muốn đi cao hơn, hoặc là cảm thấy Cục công an huyện thành sẽ nở mày nở mặt hơn là ở đồn công an công xã, nhưng đối với đối với một người sinh ra ở huyện thành mà nói, cảnh tượng này không phải nở mày nở mặt thì là ý gì chứ?
Cậu muốn trèo lên trên, lý lịch không đủ, lấy lý lịch đó của cậu thì bao lâu mới có thể leo lên trên được? Hơn nữa, huyện thành Cục công an rất nhiều lãnh đạo sẽ 'nhảy dù, cho nên với trường hợp của cậu hầu như không có cơ hội trèo lên. Trừ khi cậu chấp nhận ngồi ở vị trí này cả đời.
Nếu không muốn ngồi ở vị trí đó cả đời, không bằng đến đồn cảnh sát dưới đó chịu đựng, nếu thoát ra cảnh chịu đựng, có thể được đề bạt giống như Mã Cường, nếu không thoát ra cảnh chịu đựng đó, ở dưới đó làm quản sự, cậu cảm thấy sao? Nếu như cậu không đồng ý, tôi có thể đánh tiếng cho Sở trưởng Dương."
Trương Minh suy nghĩ cẩn thận: "Anh họ nói rất có lý, nhưng tại sao lại là Phó sở trưởng?"
Không thể không nói, lúc Tiêu Vũ sắp xếp vị trí này thì đã hiểu rõ Trương Minh, bằng không anh đã không trực tiếp nhờ Cục trưởng Dương sắp xếp cho Trương Minh như vậy.
Tiêu Vũ: "Phép vua còn thua lệ làng, Mã Cường lên rồi, người được anh ta đề bạt lên làm Sở Trưởng phải có lợi cho quan hệ giữa cậu và đối phương, cứ như vậy mới có thể hòa nhập vào đồn cảnh sát, bằng không thì cậu trực tiếp nhảy du' thành Sở Trưởng đồn công an, không có quan hệ cá nhân ở đây có hơi khó để ngồi vững trên vị trí này." Trương Minh không ngờ Tiêu Vũ lại nghĩ cho mình nhiều như vậy: "Cảm ơn anh họ."
Tiêu Vũ nói: "Khách sáo quá, giữa tháng tôi phải đi đến quân đội báo cáo, việc trong nhà nhờ cậu chiếu cố."
Trương Minh nói: "Điều nên làm." Với danh tiếng của nhà họ Tiêu trong công xã có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Tần Viên Viên và Lâm Y Y ngồi một bên nói chuyện phiếm, cô ấy có hơi hâm mộ nói: "Chị dâu đợi đến tháng 10 đã có thể sinh rồi? Em đã kết hôn hơn nửa năm rồi, còn chưa có thai." Cô ấy kết hôn trễ, nên khó lo lắng về việc con trẻ, nếu như là 17-18 tuổi cũng sẽ không vội vàng như thế.
Lâm Y Y nhìn cô ấy: " Nhà chồng thúc giục em sao?"
Tần Viên Viên nói: "Me chông em không có thúc giục, chúng em cũng không có ở cùng nhà chồng. Nhưng mà thỉnh thoảng em đến đó, chị dâu anh ấy cũng trong tối ngoài sáng mà nói."
Lâm Y Y: "Làm như cô ta không tồn tại là tốt nhất, lúc cần thiết nên làm ầm ï, không cần nể mặt."
Tần Viên Viên: "Nhưng mà như vậy sẽ làm Trương Minh khó xử sao?"
Lâm Y Y: "Vậy thì hãy nói cho anh ấy biết những bất bình của mình, nghe xem anh ấy nói như thế nào với em, chị cảm thấy anh ấy là một người rõ ràng."
Tần Viên Viên: "Vâng, em nghe lời chị."
Lâm Y Y: "Đừng nghe chị, em có suy nghĩ của bản thân là tốt nhất."
Tần Viên Viên: "Hả?”
Lâm Y Y cười cười: "Mỗi người mỗi tính không giống nhau, xử lý chuyện gì cũng khác nhau, cũng không nên để vợ chồng xảy ra mâu thuẫn chỉ vì lời của chị."
Tần Viên Viên: "Chị dâu thông minh như thế, nghe chị chắc chắn sẽ không sai."
Lâm Y Y nhíu mày, cô không ủng hộ với lời nói của Tân Viên Viên, có người không có chủ ý của riêng mình sau đó đi hỏi người khác, đến lúc xảy ra vấn đề cũng chỉ đi trách người ta. Cô không biết Tần Viên Viên có phải loại người này không, nhưng lần nói chuyện này đã làm trong lòng cô có chút do dự, sau này không nên tùy tiện nói những điều như vậy với Tần Viên Viên, cô không muốn sau này vợ chồng bọn họ có chuyện gì Tần Viên Viên lại đến trách cô.
Gần đến giờ cơm, Tần Hương Cúc đến, bà rất vui khi nhìn thấy vợ chồng Tần Viên Viên ở đó. Ở tuổi của bà, hạnh phúc nhất là con cái của bà và cháu họ ngoại có quan hệ thân thiết, nói thêm quan hệ giữa bà và nhà mẹ ruột vốn dĩ rất tốt.
Cơm trưa ở phòng hai vô cùng vui vẻ, bốn anh em nhà họ Lâm và vợ chồng nhà họ Tần rất sôi nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận