Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 504 Nhan than 1

Chuong 504 Nhan than 1Chuong 504 Nhan than 1
Sau khi chuẩn bị xong, Trương Hiếu Quân di ra ngoài. Phương Tào nhìn thấy Trương Hiếu Quân mang cái gì đi ra, cũng không hỏi nhiều. Trương Hiếu Quân không biết nhà của Lâm Đại Quân ở đâu, liền đến nhà cũ của nhà họ Lâm, sau đó hỏi nhà bên cạnh nhà cũ của nhà họ Lâm.
Trương Hiếu Quân: "Thím à, thím có biết nhà của mấy người Lâm Đại Quân ở đâu không?" Cậu ta giả vờ như không biết chuyện nhà họ Lâm.
Bà thím nhà bên cạnh nhìn Trương Hiếu Quân: "Sao nhìn cậu có chút quen mắt? Nhìn kỹ thì có vẻ giống Đại Quân."
Trương Hiếu Quân: "Thim à, cháu là Nhị Quân."
Bà thím: "... Nhị Quân ?" Lúc đầu cũng không có phản ứng gì, nhưng lúc sau trợn mắt há hốc mồm, thật sự là Lâm Nhị Quân đã biến mất từ lâu. Từ lúc nhận nuôi, cậu ta cũng chưa từng trở về, cho nên mọi người đã quên mất cậu ta từ rất lâu rồi, bây giờ đột nhiên khi được nhắc tới, người thím nhà bên cạnh vẫn cảm thấy hơi khó tin,'Đúng, đúng, đúng, nhà họ Lâm có một Nhị Quân được nhận nuôi. Khó trách cậu trông giống Đại Quân. Hóa ra là Nhị Quân, nhưng Đại Quân không sống ở đây nữa. Họ sống ở bên kia, để tôi đưa cậu đến đó."
Trương Hiếu Quân: "Cảm ơn thím."
Thím nhà bên cạnh đưa Trương Hiếu Quân đến trước cửa nhà Lâm Đại Quân:" Đây là nhà của Đại Quân. Bây giờ Đại Quân đang làm việc ở trang trại heo. Vợ Đại Quân ở nhà, đúng rồi, vợ Đại Quân là con gái của đại đội trưởng tên Lâm Trân, tôi không vào đó, cậu tự vào nhé."
Trương Hiếu Quân: "Vâng, cảm ơn thím." Nhìn ba cái sân, bởi vì tường cao, không nhìn thấy bên trong, nhưng ba ngôi nhà này là những ngôi nhà gạch xanh, có thể thấy được chủ của căn nhà vô cùng có điều kiện. Hơn nữa, những viên gạch xanh của ngôi nhà này là do công xã cung cấp, thưởng cho Lâm Y Y vì kỹ thuật nuôi heo, phân thưởng của công xã tương đương với phần thưởng của nhà nước, ở niên đại này, đây là một tài sản rất thích hợp và rất an toàn.
Trương Hiếu Quân nhìn căn nhà này, cảm thấy rất ghen tị. Nếu ngay từ đầu cậu ta không bị nhận nuôi thì bây giờ chắc hẳn đã có ngôi nhà riêng của cậu ta trong này. Công việc hiện tại của Lâm Đại Quân cũng nên thuộc về cậu ta, dù sao thì Lâm Đại Quân cũng rất ngu ngốc, đầu óc cũng không linh hoạt. Nghĩ đến đây, Trương Hiếu Quân nheo mắt lại, trong lòng có một kế hoạch.
Cửa sân Lâm Đại Quân vừa mở, Trương Hiếu Quân hét lên bên ngoài: "Có ai không?"
Lâm Trân từ trong nhà đi ra: "Đến đây, cậu là?" Lâm Trâm có chút kinh ngạc nhìn người thanh niên trước mặt trông hơi giống Lâm Đại Quân kia.
Trương Hiếu Quân cười cười, đẩy kính trên sống mũi: "Chị là Lâm Trân sao? Đã sáu năm không gặp, chị cũng có chút thay đổi."
Lâm Trân: “Cậu là?” Trương Hiếu Quân: " Tôi Là Lâm Nhị Quân. Chị còn nhớ chứ?"
Lâm Trân ngẩn ra, cô đương nhiên có nhớ. Là con dâu nhà họ Lâm, đồng thời là con dâu trưởng, cô đối với việc Lâm Nhị Quân được nhận nuôi hồi đó cũng biết khá nhiêu. Cũng may, lúc đó cô 13 tuổi nên nhớ được nhiều thứ, chứ nếu đổi lại nhỏ hơn chút thì đúng là không nhớ được.
Lâm Trân: "Nhị ... Nhị quân, tại sao cậu lại ở đây? Đại quân không có ở đây, đây... cậu vào ngồi đi." Lâm Trân có chút không hiểu ý đồ đến đây của đối phương, nhưng người ta tới cửa lại còn là anh em của chồng mình, mặc dù đã được nhận nuôi nhưng cũng có thể coi là thân thích, cho nên cô chỉ có thể mời người ta vào.
Trương Hiếu Quân bước vào sân, nhìn xung quanh, sau đó bước vào đại sảnh, cũng nhìn qua hình dáng của căn nhà, căn nhà gạch xanh được quét vôi trắng, căn nhà này thật sự rất tốt, không tệ so với căn nhà ở thị trấn, không gian còn tốt hơn nhà ở thị trấn.
Trương Hiếu Quân đưa cho Lâm Trân kẹo bơ cứng con thỏ trắng và đường đỏ trong tay: "Tôi nghe nói chị gả cho anh cả của tôi, tôi cũng nên gọi chị là chị dâu. Chị dâu, đây là chút tâm ý của tôi. Tôi là một thanh niên trí thức về nông thôn, cha nuôi tôi có suất vê quê nên tôi muốn về thăm, vì vậy tôi liền đăng ký về quê."
Trương Hiếu Quân: "Mấy năm tôi không có ở nhà, trong nhà như thế nào? Xem ra không tệ lắm.
Chỉ cần trong nhà tốt, tôi cũng yên tâm."
Lâm Trân cười nói,'Cũng không tệ vì mọi người đều làm việc chăm chỉ. Thời gian sau khi cậu được nhận nuôi, tôi đã không đến nhà họ Lâm, anh em trong nhà nghèo quá, cơm không có mà ăn, sách không có mà đọc, ai cũng phải lên núi kiếm miếng ăn, về sau chị cả lấy chồng, giúp đỡ việc trong nhà một chút nên cuộc sống cũng tốt hơn, nhưng mỗi ngày đều ăn canh suông. Mãi đến khi chị cả nghĩ ra cách trồng rau trên bếp lò, mọi người mới có thể có đồ ăn lấp đầy bụng."
Tuy rằng không cường điệu như vậy, nhưng Lâm Trân không phải kẻ ngốc, trước khi biết mục đích của Trương Hiếu Quân, tất nhiên cô sẽ khóc than trước.'Những cái này đều là để mấy người Đại Quân tập trung đi học, tiền là của anh rể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận