Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 387 Len nui dao mang

Chuong 387 Len nui dao mangChuong 387 Len nui dao mang
Một con cá đổi một tấm vải, đương nhiên là Lâm YY chịu thiệt. Nhưng có vài thứ chú trọng sự vui vẻ, Lâm Y Y muốn cá, cô liền cảm thấy đáng giá, huống chi cô không thiếu vải, Lương thị lại thiếu vải, cái này vừa tặng, song phương đều hài lòng. Hơn nữa, Lương thị rất có tâm.
Lương thị vội vàng nói: 'Không không không, em đến tặng đồ, sao có vẻ như em tới lấy đồ vậy.
Cô ta cũng không phải không biết xấu hổ lấy vải đi.
Bình thường Tiểu Cát Tường chơi ở bên cạnh, nhà chú hai bên này làm vài món ăn ngon, sẽ chừa lại cho Tiểu Cát Tường, bọn họ đã ngại rồi.
Lâm Y Y: "Em cầm đi, chẳng lẽ còn phải đợi lúc mùng một, khi đứa nhỏ đến chúc tết hãy tặng nó à? Em coi như người thím là chị gửi một chút tâm ý cho đứa nhỏ."
Lương thị: "Không không không, không cần chị dâu hai..."
Lâm Y Y: "Mẹ, mẹ nói với em dâu ba đi, bảo em ấy đừng khách sáo như vậy."
Tần Hương Cúc nói: "Vợ thằng ba, chị dâu hai con nói rất đúng, vải dệt này con cầm đi, may quần áo mới cho Tiểu Cát Tường."
Mẹ chồng đã nói như vậy, Lương thị sẽ không từ chối.
Lương thị cầm vải vê đến trong nhà, nhìn thấy Te Cần Thái đang phơi nắng. Te Cần Thái trông thấy Lương thị, chị ta biết Lương thị cam cá đi ra ngoài, chị ta cảm thấy Lương thị muốn đi vuốt mông ngựa nhà chú hai, nhưng bảo chị ta đi, chị ta cũng không muốn đi. Tuy nhiên, chị ta nheo ánh mắt lại, nhìn thấy Lương thị kẹp ở dưới nách cái gì đó, là một tấm vải.
Te Cần Thái lập tức đứng dậy: “A ôi, em đây là sao hả?"
Lương thị nói: "Không có gì không có gì.' Sau đó nhanh chóng vào phòng. Nếu không phải trong rổ có mùi cá, cô ta không nỡ để vải dơ, cô ta chắc chắn đặt ở trong rổ, sợ bị Tê Cần Thái nhìn thấy. Nhưng cô ta nào biết rằng ánh mắt của Te Cần Thái nhạy như vậy, cô ta đã kẹp ở dưới nách, còn có thể bị chị ta thấy.
Tề Cần Thái nhìn thấy Lương thị chạy vào trong phòng, tròng mắt chị ta vừa chuyển, cũng lấy một con cá từ trong thùng nước nhà mình, không phải lớn nhất, cũng không phải nhỏ nhất, khá vừa. Mặc dù Tề Cần Thái có tâm tư, nhưng cũng biết tặng cá nhỏ nhất ngư quá nhục nhã, lớn nhất thì chị ta luyến tiếc, chị ta lấy con vừa, cũng có hơn một cân. Xếp cá vào trong rổ, chị ta phải sang nhà chú hai.
Lâm Y Y bọn họ đang bận rộn, anh em nhà họ Lâm đi tắm rửa trong phòng tắm, Tần Hương Cúc đang rửa cá nhỏ, cá nhỏ là Lâm Tứ Quân dẫn Lâm Ngũ Đệ và Tiêu Thụy nhặt được, còn có đinh ốc. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng có năm sáu cân, cá nhỏ bả vào canh củ cải sợi vô cùng ngon.
Nhìn thấy Tề Cần Thái lại đây, Lâm Y Y có hơi bất ngờ: "Chị dâu cả đến đây à." Te Cần Thái nói: "Này không, ta cho các ngươi tặng con cá lại đây."
Lâm Y Y cũng không phải đứa ngốc, tuy rằng cô không biết có phải Tề Cần Thái đã biết chuyện cô đưa vải cho Lương thị không, nhưng Lương thị tặng cá lại đây, cô cho vải, Tê Cần Thái cũng tặng cá lại đây, nếu cô không cho vải, có chút không thể nào nói nổi. Cho nên cô cũng không khách sáo, cho một cuộn vải, cỡ không khác lắm với cuộn vải của Lương thị.
Tề Cần Thái vui vẻ: "Em dâu hai, sao em khách sáo như vậy? Chị vốn chỉ đến tặng cá, em đưa vải, ngược lại có vẻ chị tới lấy vải."
Lâm Y Y nói: "Là chị dâu cả khách sáo, nhà mình cũng không có bao nhiêu cá, còn muốn đưa tới cho em.”
Tần Hương Cúc: "Đừng nói nữa, Tiểu Thụy cũng xuống hồ nước rồi, con tắm rửa cho nó chưa?”
Te Cần Thái: "Cha nó với nó đang tắm cùng nhau, vậy con đi trước." Chị ta lấy được vải, mới không thèm ở chỗ này.
Tần Hương Cúc nhìn thấy chị ta đi rồi, lắc đầu: "Như cây cỏ đầu tường."
Lâm Y Y cũng cười, người như Tề Cần Thái vậy, ở chung lâu, biết trong lòng chị ta tính toán, cũng không tính cái gì, ít nhất không phải loại người tâm cơ thâm trầm như trong tiểu thuyết viết. Nếu người ở chung thủ đoạn lợi hại, còn không bằng ở chung với người như Tề Cần Thái, ít nhất chị ta muốn cái gì đều viết ở trên mặt, cũng không cần lo lắng chị ta có chỉ số thông minh cao để hãm hại bạn.
Chờ đám người Lâm Đại Quân tắm xong đi ra, cùng giúp đỡ Tần Hương Cúc rửa cá nhỏ. Rửa cá nhỏ xong, Tân Hương Cúc chọn một ít thả nước sôi, còn lại một ít bỏ vào kho, còn có một ít đi phơi khô.
Canh cá nhỏ củ cải sợi quả thật ngon, nhất là Lâm Ngũ đệ, lấy canh trộn cơm, ăn đầy một chén.
Ngày hôm sau Năm hai mươi chín, cục công an của Tiêu Vũ cũng nghỉ, sáng sớm, anh dẫn theo Lâm Đại Quân và Lâm Tam Quân lên núi. Bọn họ lên núi đào măng, trong tất cả măng, măng mùa đông là ngon nhất. Nhưng măng mùa đông sinh trưởng ở trong lòng đất, có cái sẽ mọc ra một ít đầu lông, vô cùng khó tìm. Người bình thường lên núi đào măng mùa đông, đều giải quyết cơm trưa ở trên núi, đỡ phải qua lại lãng phí thời gian. Tiêu Vũ dẫn Lâm Đại Quân và Lâm Tam Quân, cơm trưa là bánh bao Lâm Y Y chuẩn bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận