Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 486 Bò lớn

Chương 486 Bò lớnChương 486 Bò lớn
Bến tàu, Lâm Ngũ Đệ: "Chị, em sắp nghỉ, nghỉ rồi em sẽ về với chị và Tiểu Thập Nhất. Tiểu Thập Nhất, con đừng nhớ cậu nhỏ quá, cậu nhỏ lập tức sẽ đến chơi với con."
Lâm Y Y:”.. " Giọng điệu này giống như đạn pháo vậy.
Tiêu Vũ dở khóc dở cười gõ đầu Lâm Ngũ Đệ một cái, sau đó vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Lâm YY.
Lâm Y Y: “Anh yên tâm, sau khi mua được các thứ, em sẽ trở lại."
Tiêu Vũ khế mỉm cười: "Được."
Lâm Đại Quân mang theo một bao đồ vật lớn, đều là áo quân đã mặc qua của Tiểu Thập Nhất.
Trước đây quần áo của Lâm Ngũ Đệ đều cho Tiểu Cát Tường, hiện tại quần áo Tiểu Thập Nhất đã mặc có thể cho con của Đại Quân. Hơn nữa em bé còn nhỏ mặc quần áo cũng không có phân biệt giới tính, bé trai cũng có thể mặc đồ bé gái, không chỉ có bớt đi rất nhiều tiền, thậm chí quần áo cũ càng thêm thoải mái. Hiện tại Tiểu Cát Tường đến đang mặc quần áo của Lâm Ngũ Đệ, so với những quần áo người bạn nhỏ khác đã tốt lắm rồi.
Tiểu Thập Nhất nắm tay mẹ, bi bô nói: "Cậu nhỏ, cậu phải nhanh chóng tới nha."
Lâm Ngũ Đệ: "Ừm, cậu bảo đảm sẽ đến nhanh."
Lâm Y Y: "Thập Nhất, nói tạm biệt với cha đi."
Tiểu Thập Nhất hướng về cha vung vung bàn tay nhỏ: "Tạm biệt cha." Tiểu Thập Nhất bây giờ đã 21 tháng, nói chuyện rất lưu loát, Lâm Y Y cảm thấy đây vẫn là công lao của Lâm Ngũ Đệ, mỗi ngày ở bên tai Tiểu Thập Nhất nói chuyện liên tục. Đặc biệt là hiện tại Tiểu Thập Nhất biết không ít chuyện xưa.
Tiêu Vũ: “Tạm biệt."
Bởi vì thời gian còn sớm chưa tới giờ tàu ra khơi nên Lâm Y Y mang theo Tiểu Thập Nhất chậm rãi đi dạo. Tiểu Thập Nhất đã nhiều lần nhìn thấy con thuyền này, khi Tiêu Vũ đưa Lâm Y Y lên tàu, anh sẽ mang Tiểu Thập Nhất đi cùng, sau đó hai cha con và Lâm Ngũ đệ ở bên bờ đánh cá, vì vậy Tiểu Thập Nhất chỉ được xem hình dáng con thuyền như nào chứ chưa bao giờ lên thuyên trước đây, lần này được lên thuyên cậu bé rất vui mừng.
Tiểu Thập Nhất: "Nhất Nhất, thuyền." Cậu bé có chút khẩn trương, nắm thật chặt bàn tay của mẹ, nhưng ánh mắt lại có chút tò mò. Từ khi ra đảo vào cuối tháng 5 năm ngoái, mãi đến tháng 6 năm nay cậu bé mới về quê, khi cậu bé còn nhỏ Lâm Y Y lo lắng cậu bé sẽ bị say sóng và buồn nôn, sức yếu. Năm nay, Tiểu Thập Nhất lớn hơn một chút, nếu cô rời đảo sẽ không có ai trông Tiểu Thâp Nhất nên cô đã dẫn Tiểu Thập Nhất đi cùng.
Lâm Y Y: "Đúng vậy, đây là một chiếc thuyền lớn, nhìn có đẹp không?”
Tiểu Thập Nhất: "Thuyền lớn, thật là thuyền lớn." Lúc chuẩn bị lên boong tàu, Lâm Y Y lo lắng để cho cậu tự đi liền bế cậu lên. Khi lên boong, cô đưa cậu đi nhìn quanh boong một lúc.
Tiểu Thập Nhất hai tay giữ lấy lan can tàu, Lâm Y Y đứng ở phía sau, tuy rằng không nhìn thấy mặt biển vì độ cao của tàu nhưng đối với cậu mà nói, đây cũng là một chuyện hạnh phúc.
Khi tàu ra khơi, bên ngoài có gió biển, Lâm Y Y bế đứa nhỏ vào trong khoang. Bảy giờ rưỡi, tàu cập bến. Lâm Y Y đưa cậu xuống thuyền. Tiểu Thâp Nhất bắt đầu vùng vay: "Con tự đi, con tự đi." Sau khi đi được, cậu không muốn bị ôm nữa, vì lý do này mà cậu đã ngã mấy lần, cả hai đầu gối đều bị xước da. Khi đầu gối bị đau, cậu không đi nữa, nhưng khi đầu gối đã lành, cậu lại tự đi. Rất có khí khái đàn ông.
Lâm Y Y đặt cậu xuống: "Được rồi, Tiểu Thập Nhất của chúng ta muốn tự mình đi, thật ngoan, mẹ bế cũng mệt."
Tiểu Thập Nhất cười với cô, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, vô cùng đáng yêu: "Bé ngoan." Bởi vì Lâm Y Y thường nói với cậu rằng cậu là một bé ngoan nên cậu bé nhớ kỹ và học rất tốt. Cậu bé có khả năng học hỏi rất mạnh, bây giờ cậu thậm chí có thể kể một vài câu chuyện, mặc dù chưa nói được hoàn chỉnh.
Lâm Y Y đã thuê xe bò của đại đội sản xuất Bạch Nê Loan một cách thành thạo.
Lần đầu tiên Tiểu Thập Nhất nhìn thấy một con bò to như vậy, cậu cứ nhìn chằm chằm đầy phấn khích.
Lâm Y Y giới thiệu: "Đây là bò lớn, bò lớn có thể cày ruộng. Sau khi cày ruộng xong sẽ trông ngũ cốc cho Tiểu Thập Nhất ăn."
Tiểu Thập Nhất: "Bò lớn."
Lâm Y Y: “Đúng, bò lớn."
Tiểu Thập Nhất nghiêng người sang một bên, nhìn chằm chằm con bò, rồi lại cười: "Bò lớn... thật lớn."
Dọc đường di cậu bé cứ chăm chú nhìn con bò.
Một giờ sau, họ đã đến Đội sản xuất Đại Đường, khi họ đi qua Đội sản xuất Thương Lâm, Lâm Đại Quân ra khỏi xe bò, mang túi lớn nhỏ về nhà, điêu này thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
"Đại Quân, cậu mang gì mà nhiều thế?"
"Đúng vậy, Đại Quân không phải cậu đi bộ đội à? Sao về sớm vậy?"
Lâm Đại Quân: "Đây là quần áo cháu trai tôi mặc. Vợ tôi đang mang thai, quần áo này đợi sau khi vợ tôi sinh xong sẽ cho con tôi mặc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận