Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 432 Thu 1

Chuong 432 Thu 1Chuong 432 Thu 1
Tiêu Vũ nói: "Anh từng nói với cha, nếu yêu câu anh cả ly hôn là không có khả năng, dù sao còn có đứa nhỏ, như vậy về sau em không muốn qua lại với nhà anh cả thì đừng qua lại, hai ngày này nhà cũ sẽ đắp tường lên, dù cho em đi nhà cũ, cũng sẽ không nhìn thấy bọn họ."
Lâm Y Y: "Vậy về sau em sẽ không lui tới với bọn họ nữa. Anh cả là anh cả, Tê Cần Thái là Tê Cần Thái, em biết mà."
Tiêu Vũ: "Ừ, tới tháng sáu, em lên đảo cũng không gặp bọn họ."
Lâm Y Y: "Được được, em đã biết."
Ngày hôm sau, Tiêu Vũ quay về bộ đội.
Chuyện đêm 30 của nhà họ Tiêu lan truyền ôn ào huyên náo, mặt của tiêu Võ đều là vết cào, còn có chuyện mẹ Te dẫn Te Cần Thái đi, đối với việc này, mỗi người trong đại đội đều có cách nói khác nhau, cũng mặc kệ cách nói gì, Lâm Y Y cũng không để ý.
"Chị dâu hai, có ở đây không?”
Lâm Y VY: "Ở đây."
Lương thị: "Chông em mang theo xương sườn từ Cung tiêu xã." Lâm Tam Quân đi rồi, Tiêu Tân tiếp nhận công việc ở trang trại nuôi heo, đầu năm phải triệt sản rất nhiêu heo con, cho nên vốn tháng sáu Tiêu Tân mới đi làm thì phải làm trước thời gian.
Lâm Y Y: "Hôm nay công xã giết heo?" Công xã giết heo, công nhân trang trại nuôi heo có quyền ưu tiên mua, còn không cần phiếu, biết Lâm Y Y thường xuyên mua xương sườn hầm canh cho nên Tiêu Tân liền xách tới.
Lương thị: "Đúng vậy, hai năm nay ăn thịt heo vẫn nhiều hơn so với mười năm trước cộng lại."
Tuy rằng hai năm ăn nay cũng ít, nhưng một năm cũng có hơn mười cân, tốt hơn mấy năm trước quanh năm suốt tháng, chỉ có thể ăn một hai cân vào cuối năm, mà trong một hai cân, cô chỉ có thể ăn được một hai miếng.
Lâm Y Y: "Cho nên cuộc sống càng ngày càng tốt." Nói xong, cô lấy tiền ra,'Đây là tiền xương sườn, cho em.
Lương thị: 'Không cần không cần."
Lâm Y Y: "Mau cầm, đây cũng không phải mang một lần là đủ, về sau mỗi tháng khi công xã giết heo, bảo chú ba mua giúp chị hai cân xương sườn."
Lương thị: "Vậy em sẽ không khách sáo."
Lương thị: "Chị dâu hai, em nghe nói đợi sau khi chúng ta đắp tường xong, Tề Cần Thái sẽ trở lại. Mấy ngày nay ông nội và anh cả đều đang xây, buổi tối chông em tan tâm trở về cũng xây."
Lâm Y Y: "Trong dự đoán, dù sao trưởng bối phải băn khoăn đến Tiêu Thụy và Tiêu Châu, cha mẹ ly hôn, với bọn nhỏ luôn không tốt." Bởi vì hiện đại ly hôn rất bình thường, trên các tin tức mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, cho nên ở hiện đại cha mẹ ly hôn, người khác sẽ không ôm cái nhìn khác thường với đứa nhỏ, nhưng thời đại này không giống, nếu Tiêu Võ và Tề Cần Thái ly hôn, Tiêu Thụy và Tiêu Châu đi ra ngoài đều sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Hơn nữa, ở thời đại này, ngoại trừ nhà gái làm quá mức, ví dụ như ăn trộm người ta, hoặc là không thể sinh đứa nhỏ, nếu không nhà trai chắc chắn không ly hôn với cô ấy. Dù sao ly hôn ở thời đại này, rất mới mả.
Chờ nhà họ Tiêu xây tường xong, đã sắp qua tháng giêng, dựa theo dương lịch mà nói, là đầu tháng 3 năm 65, Tiểu Thập Nhất năm tháng rưỡi. Tiểu Thập Nhất năm tháng rưỡi học xong bốn kỹ năng, biết bì bõm bì bõm, biết xoay người thuần thục, biết ngồi đứng, biết đi. Nhưng mà, xoay người bị hạn chế với tắm rửa, khi mặc áo bông quần bông dày, lúc mặc áo bông, xoay người sẽ không lưu loát. Tuy nhiên, đứa nhỏ cực kỳ biết nói, cái này giống Lâm Tứ Quân và Lâm Ngũ Đệ, mỗi ngày Lâm Tứ Quân líu ríu theo sát nói chuyện với cậu bé, mỗi ngày Lâm Ngũ Đệ kể chuyện xưa cho cậu bé, cho nên đứa trẻ biết phát âm bì bõm bi bô sớm hơn người khác, dù cho Lâm Y Y nghe không hiểu lời bì bõm ê a của cậu bé.
Ăn bữa sáng xong, sau khi Lâm Y Y rửa sạch sẽ, lấy tấm chiếu lớn để ở trong viện, sau đó trải một đệm lưng hơi mỏng lên giường, đệm lưng được lồng vỏ chăn.
Lâm Y Y thả Tiểu Thập Nhất lên đệm lưng, câm một miếng vải vụn, xé vải làm búp bê vải, cho đứa nhỏ chơi ở trên, mình thì bắt đầu giặt quần áo.
“Nhà Lâm Y Y là nơi này sao?"
Một giọng nam xa lạ từ cửa truyền đến.
Lâm Y Y còn chưa nói, chợt nghe Tiểu Thập Nhất mở miệng: "Nhất Nha... Nhất Nha..." Tên Lâm Y Y vô cùng dễ đọc, dù sao đây là tên năm đó Tiêu Vũ tám tuổi lấy, thế cho nên Tiểu Thập Nhất đọc tên của mẹ cậu bé cực kỳ trôi chảy, có người vừa kêu tên Lâm Y Y, cậu bé sẽ gọi Nhất Nhất theo, coi như biết đây là đang gọi mẹ cậu bé.
Lâm Y Y: "Ở đây."
Tiểu Thập Nhất: "Nhất... Nhất...
Lâm Y Y: "Tự con chơi búp bê vải, đợi lát nữa mẹ lại đây." Lâm Y Y đi tới cửa, thấy người đưa thư, Có gói hàng của tôi sao?"
Người đưa thư: "Có thư của cô, là từ bộ đội gửi tới." Khi người đưa thư lấy đồ ra, đều sẽ nhìn tên một cái, đương nhiên sẽ nhìn thấy thư từ gửi qua bưu điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận