Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 58 Phuc vu cho nhan dan

Chuong 58 Phuc vu cho nhan danChuong 58 Phuc vu cho nhan dan
"Nhị Quân." Lâm Y Y ôm chặt Lâm Nhị Quân: "Nhị Quân, em nhất định phải đi à2 Chị không nỡ bỏ em, chúng ta không cần tiên của bọn họ, cái gì cũng không cần, em đừng di lên huyện nha.
Mặc dù người trên thị trấn đều có tiền, có thể cho em đọc sách, có thể cho em ăn cơm no đủ, cũng có thể mua quần áo mới cho em, nhưng ổ vàng, ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình."
Lâm Nhị Quân: "Chị cả, mọi chuyện cũng đã làm xong rồi, giấy tờ cũng tốt lắm, chúng ta đừng nói cái này nữa, chị yên tâm, em sẽ chăm sóc mình thật tốt." Lâm Y Y lại nhìn về phía Dương Quế Lan: "Thím ơi, nếu không cháu cũng đi theo luôn, cháu muốn gặp mặt người kia, xem thử bọn họ có đối xử tốt với Nhị Quân hay không."
Dương Quế Lan lắc đầu, giọng nói hơi áy náy: "Đại Nha à, việc này chỉ sợ không được rồi, nếu không thì bên thông gia của thím cũng sẽ không đòi cắt đứt quan hệ, bọn họ chính là không hy vọng Nhị Quân trở lại với các cháu."
Lâm Y Y: "Vậy thì... Vậy thì không phải cháu không còn em trai nữa à?"
Dương Quế Lan nói: 'Đại Nha, Nhị Quân đã mười ba tuổi, cũng biết đại đội của chúng ta ở nơi nào, nó cũng nhớ kỹ cha mẹ ruột của mình, cũng nhớ rõ các cháu, các cháu cứ chờ thêm vài năm, chờ Nhị Quân trưởng thành rồi, có thể tự mình tới thăm các cháu một chút mà." Đây chính là nguyên nhân mà thông gia bà ta muốn nhận đứa bé nhỏ, bởi vì đứa trẻ nhỏ sẽ không nhớ rõ quê quán ở nơi nào, nhưng một đứa nhỏ nam gần mười ba tuổi như Lâm Nhị Quân lại khác biệt, cái gì cậu ta cũng có thể nhớ rõ, huống chi là từng được đọc qua sách vở, cũng đã tốt nghiệp tiểu học. Nhưng sau khi bên thông gia gặp được Lâm Nhị Quân vậy mà lại đồng ý nhận nuôi Lâm Nhị Quân, việc này thì Dương Quế Lan không rõ, nhưng bên thông gia đã quyết định như vậy bà ta cũng sẽ không nói thêm cái gì.
Hơn nữa, bà ta nói cũng thật sự là lời thật tình, bây giờ Nhị Quân còn nhỏ, ben thông gia không cho họ gặp mặt nhau, chỉ cần chờ Nhị Quân trưởng thành, bên thông gia kia còn có thể ngăn cản được sao?Nhưng làm người phải làm bằng lương tâm, đến lúc đó dù bên thông gia không ngăn cản được nhưng Lâm Nhị Quân cũng không thể vong ân phụ nghĩa. Nhưng Dương Quế Lan nghĩ lại có lẽ sẽ không đâu, dù sao điều kiện bên thông gia quá tốt, nếu Lâm Nhị Quân muốn làm đồ vong ân phụ nghĩa vậy đồ vật của nhà thông gia còn có thể cho cậu ta được sao?
Lâm Y Y: Thim ơi, thím nói là sự thật sao?" Nghĩ một lúc, Lâm Y Y lại cười nói: Vậy cháu sẽ đợi thêm vài năm nữa, chờ Nhị Quân trưởng thành thì tốt rồi."
Dương Quế Lan thở dài, mấy năm sau thế nào thì không ai biết được.
Dương Quế Lan và Lâm Nhị Quân cùng nhau di lên thị trấn, Lâm YY dẫn theo mấy đứa em trai vê đại đội. Lâm Đại Quân cõng cái gùi, bên trong cái gùi chính là em trai Lâm Ngũ Đệ, nhưng cậu ta và Lâm Tam Quân cũng phải chia nhau cống một đoạn đường, do hai người thay phiên nhau nên cũng không quá mệt mỏi. Công xã.
Sau khi mấy người Lâm Y Y rời đi, chủ nhiệm Dương lập tức đi tới văn phòng xã trưởng: "Xã trưởng."
Xã trưởng họ Trình, xã trưởng Trình nhìn dáng vẻ vội vàng của chủ nhiệm Dương thì lập tức hỏi: "ong Dương này, cái này là thế nào vậy?"
Chủ nhiệm Dương: "Xã trưởng à, chính phủ chúng ta không cho phép bán máu đúng không?”
Xã Trưởng nghi ngờ hỏi: "Sao ông hỏi thế vậy? Trong bệnh viện không có nhận máu, vậy bán máu ở đâu ra?"
Chủ nhiệm Dương: "Chuyện là như vầy, hôm nay ở đại đội sản xuất Thượng Lâm... đó là lý do mà Lâm Đại Nha bán máu, nếu trong bệnh viện không nhận máu, vậy chuyện Lâm Đại Nha kia bán máu là chuyện gì? Nếu như tự mình bán, cái này không phải mua bán cá nhân hay sao? Bây giờ không cho phép mua bán cá nhân, huống chi còn là bán máu, cái này không may, không may...
Vẻ mặt xã trưởng Trình lập tức nghiêm túc lại nói: "Ông Dương à, mọi chuyện không có đơn giản như vậy, vấn đề bán máu này không chỉ là Lâm Đại Nha, mà nếu Lâm Nhị Quân nói cho Lâm Đại Nha, vậy người đi bán máu cũng đã không ít rồi, không phải Lâm Nhị Quân thì một đứa trẻ trong nông thôn lại có thể biết được chuyện này?"
Chủ nhiệm Dương: "Y của ông à, có người nói cho Lâm Nhị Quân? Chuyện này còn nội tình khác bên trong à?”
Xã trưởng Trình nói: "Chuyện cụ thể thì tôi không rõ lắm, chúng ta phải cẩn thận hiểu rõ chuyện của Lâm Đại Nha, sau đó để Lâm Đại Nha dẫn đường cho chúng ta, đến đó quan sát tình hình một chút, bên Lâm Nhị Quân cũng cần phải biết rõ, không phải không có cách nào báo cáo lại. Lâm Đại Nha và Lâm Nhị Quân đều là người ở công xã chúng ta, chuyện này chúng ta có nghĩa vụ phải làm." Huống chỉ, xã trưởng Trình cũng là người có kiến thức, nếu như truyền máu không vệ sinh tốt thì rất dễ lây bệnh truyền nhiễm.
Chủ nhiệm Dương nói: "Ông nói rất có lý, vậy bây giờ tôi sẽ đi tìm Lâm Đại Nha để tìm hiểu tình hình."
Xã trưởng Trình: "Chuyến này cực khổ cho ông rồi."
Chủ nhiệm Dương: "eu là vì phục vụ cho nhân dân mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận