Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 103 Ai nói chị?

Chương 103 Ai nói chị?Chương 103 Ai nói chị?
Lâm Tứ Quân đột nhiên bật khóc: “Chị... hu hu...'
Lâm Y Y: ". " Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh Lâm Tứ Quân, ôm cậu vào lòng,'Được rồi được rồi, em cũng là một anh trai đó sao có thể khóc như này chứ”"
Lâm Tứ Quân nói: "Nhưng em muốn khóc, em không muốn chị đi lấy chồng, chúng ta có thể tiếp tục sống cùng nhau, được không chị?"
Lâm Y Y: "..." Tuyệt đối không thể.
Lâm Đại Quân: ”... Hay là... hay là chị không ga đi nữa?”
Lâm Y Y: "..." Mấy người làm ơn đừng ích kỉ nữa, để tôi có thể đi lấy chồng đi.
Trên thực tế, cả Lâm Đại Quân và Lâm Tứ Quân đều biết rằng bây giờ điều đó là không thể.
Ngoài cửa, Tiêu Vũ nghe bọn họ trong phòng nói chuyện với nhau, anh cảm thấy mình nên đuổi mấy người em vợ đi. Thật là quá đáng, cô vợ nhỏ vừa mới gả cho anh được một ngày mấy cậu em vợ liên hối hận kêu vợ anh từ hôn, có hỏi qua anh chưa? Tiêu Vũ trâm mặt đang định mở cửa lại nghe thấy âm thanh tiểu tức phụ của mình nói: "Mấy đứa như vậy là không đúng rồi. Khi chúng ta không có lương thực, không có tiền mua lương thực, sắp chết đói rồi thì nhà họ Tiêu đã cho chúng ta giúp đỡ cho chúng lương thực, mặc dù lấy cái đó làm sính lễ nhưng cũng là tâm ý của nhà họ Tiêu, chính nhà họ Tiêu đã cứu chúng ta, mấy đứa nói có có phải hay không?”
Anh em nhà họ Lâm cúi đầu không có gì.
Lâm Y Y: "Đại Quân, em là anh cả, em phải làm gương tốt cho các em. Bây giờ em trả lời chị, chị nói có đúng không? Nhà họ Tiêu đã giúp chúng ta khi chúng ta sắp đang gặp khó khăn? Chúng ta có phải cần biết ơn nhà họ Tiêu không? Làm người có phải cần biết báo đáp ân tình hay không?”
Lâm Đại Quân: "Đúng vậy." Cậu ta biết đúng sai, cũng hiểu đúng sai, nhưng kiếp trước tại sao lại làm ra những chuyện như vậy? Theo tính cách của Lâm Đại Quân, cậu ta chắc chắn nghĩ em hai đi chiếm tiện nghi của người ta thì sao cậu ta lại không? Với suy nghĩ này trong đầu, cậu ta dần dần đi theo con đường vong ân bội nghĩa.
Lâm Y Y nói: "Nếu như hiểu được rồi thì sau này nhất định phải làm một người quân tử, một người anh tốt, là chỗ dựa cho chị gái, sau này chị sẽ phải dựa vào em. Em nghe lời một chút, hiểu chuyện một chút thì chị sẽ bảo anh rể mua kẹo sữa đường cho em."
Lâm Đại Quân: "Vâng." Cầm lấy cái kẹo sữa đường con thỏ trắng, không biết tại sao, đột nhiên cậu ta cảm thấy nó không còn ngon như mình tưởng tượng nữa.
Lâm Y Y nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa. Mẹ chồng chị không phải đã nói rồi sao?
Chút ăn cơm xong, chị đến hỏi bà Cát, nếu nhà bên kia ở được thì về sau chúng ta có thể sống chung với nhau rồi. Mấy đứa đều vui vẻ mới đúng, vì như vậy khi nào chị cần giúp đỡ, mấy đứa có thể đến ngay. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, chị cảm thấy rất vui và hạnh phúc."
Lâm Đại Quân: "Chị cả cũng muốn bọn em đến đây sống sao?"
Lâm Y Y: "Đương nhiên rồi, không có nhà mẹ đẻ chống lưng nên phụ nữ rất dễ bị bắt nạt. Chị...
chúng ta không còn cha mẹ nữa, chúng ta sẽ bị coi thường, cho nên chị không thể mất đi mấy đứa, mấy đứa nhất định phải đấu tranh để cho chị thể diện."
Lâm Tam Quân:" Chị ơi, chị bị bắt nạt sao?" Lâm Tam Quân ngày thường tuy kiệm lời, không nói thì thôi những mở miệng ra là nói đúng vào vấn đề.
Lâm Y Y vội vàng nói: "Không, không phải, chỉ là cha mẹ chúng ta đi rồi, chị bị người ta nói là con nhà không có gia giáo... Nhưng không sao, chị... chị chủ cần giả bộ coi như không nghe thấy gì, cho dù không có cha mẹ... nhưng chị có bốn người em trai. Ai có thể có nhiều em trai như chị chứ?" Sau đó, Lâm Y Y cúi đầu: "Chị... chị không sao, chỉ cần mấy đứa có tiền đồ rộng mở thì chị sẽ không sao hết."
Lâm Tam Quân nắm chặt tay, ánh mắt vô cảm tràn đầy sự phẫn nộ.
Lâm Tứ Quân tức giận nói: "Chị cả, là ai nói như vậy, để em đi đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra con mình nữa."
Lấy tính cách của Lâm Đại Quân nếu không có ai nói, nhất định cậu ta sẽ co rụt đầu lại, nhưng Tam Quân cùng Tứ Quân đều lên tiếng, cậu ta là anh cả không thể không mở lời: "Chị, ai nói chị?"
Tiêu Vũ đứng ở ngoài cửa nghe thấy lời này, anh biết ai là người nói những lời này, chính là chị dâu của anh. Trước giờ anh không để ý chuyện này lắm, nghĩ rằng vợ mình sẽ không quan tâm, nhưng hóa ra cô ấy lại giấu nỗi ấm ức này trong lòng. Anh biết tính chị dâu, là người tranh cường háo thắng và không nói lý. Nhưng trước đây, anh luôn cảm thấy mình là một người em chồng không nên quản những chuyện này, nhưng bây giờ nghĩ lại... Tiêu Vũ sa sâm mặt mày đi ra ngoài. Đi được vài bước rồi quay lại gõ cửa.
Lâm YY: “Ai vậy?"
Tiêu Vũ: "Là anh, em ra ăn cơm đi." Anh điều chỉnh lại vẻ mặt của mình.
Lâm Y Y: "Vâng em ra liền... Đại Quân, em cùng mấy đứa em trai ở đây ăn kẹo sữa đường nha, chị đi ăn cơm đi đã.”
Lâm Đại Quân: "Vâng.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận