Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 6: Đón Về Nhà Anh

Chương 6: Đón Về Nhà AnhChương 6: Đón Về Nhà Anh
Lâm Nhị Quần ô lên một tiếng, chạy vội vào trong bếp, một lát sau lại chạy ra: “Anh Vũ, trong nhà không có nồi, không có nước, không thể sắc thuốc được."
Tiêu Vũ đi vào phòng bếp, nhìn dáng vẻ lôi thôi lết thết bên trong, trên bếp là hai cái bếp trống không, trước đó có đặt nồi sắt nhưng bởi vì nồi sắt dùng để luyện thép nên bị lấy đi, tủ bát bị mở rộng ra, bên trong không có cái gì có thể ăn được, trong chum nước cũng không có miếng nước nào. Lại nhớ lại vừa rồi, lúc anh cống cô nhóc kia về, mấy tên nhóc choai choai còn đang ở trong sân, lông mày Tiêu Vũ như muốn buộc thắt lại. Anh hỏi: "Trong nhà có xe đẩy không?” Cũng không cần hỏi lại anh đã nhìn thấy xe đẩy ngay ở trong phòng này.
Thế là anh trực tiếp ôm cả chăn và người Lâm Y Y lên xe đẩy, sau đó xòe tay với Lâm Nhị Quân: "Thuốc."
Lâm Nhị Quân vội vàng đưa thuốc cho anh.
Tiêu Vũ nhận thuốc: "Mấy ngày tới, chị cậu sẽ ở nhà của tôi, các cậu tự mình chăm sóc thật tốt bản thân đi."
Đôi mắt Lâm Nhị Quân đảo một vòng: "Anh Vũ, chúng em có thể sang nhà anh không?"
Tiêu Vũ hờ hưng liếc mắt nhìn cậu ta: 'Không thể." Anh nói xong thì trực tiếp đẩy xe rời đi.
Đại đội sản xuất Đại Đường.
Nạn đói tới, lương thực lại có sản lượng rất thấp, ngay cả ăn cũng thành vấn đề, vì tiết kiệm sức lực, ngay cả công việc cũng không làm cho nên ngoại trừ tìm đồ ăn thì việc gì cũng không làm cả.
Lúc Tiêu Vũ kéo xe đẩy về nhà, ở nhà họ Tiêu ngoại trừ bà cụ ra thì căn bản không còn ai. Nhìn thấy Tiêu Vũ trở về, bà nội Tiêu ngây ngẩn cả người, mãi cho tới khi Tiêu Vũ gọi bà nội thì bà ấy mới tỉnh táo lại: "Tiểu Ngư Nhi, Tiểu Ngư Nhi trở về rồi... Ôi chao, Tiểu Ngư Nhi của bà nội về rồi..."
Tiểu Ngư Nhi chính là biệt danh của Tiêu Vũ, từ tên của anh biến đổi thành.
Năm nay, bà nội Tiêu đã sáu mươi mốt, ông nội Tiêu thì sáu mươi hai, hai người có ba người con, nhưng bây giờ chỉ còn một người con trai là Tiêu Đại Cường, còn hai đứa con trai khác đã chết trước khi giải phóng.
Năm nay, Tiêu Đại Cường đã bốn mươi hai tuổi, con dâu trưởng Tần Hương Cúc thì bốn mươi lăm. Tiêu Đại Cường và Tần Hương Cúc có ba đứa con trai, một đứa con gái. Con trai lớn là Tiêu Võ, năm nay hai mươi bốn tuổi, vợ là Te Cần Thái - hai mươi ba tuổi, hai người có một trai một gái, con gái là Tiêu Châu vừa tròn bốn tuổi, con trai là Tiêu Thụy vừa tròn ba tuổi.
Con trai thứ hai là Tiêu Vũ hai mươi hai tuổi, vị hôn thê hiện tại vừa tròn mười lăm tuổi.
Con trai út là Tiêu Tân vừa tròn mười chín tuổi, hơn nửa năm trước vừa dùng hai mươi lăm kí khoai lang cưới vợ, tạm thời họ chưa có con cái. Con gái là Tiêu Linh vừa tròn hai mươi hai tuổi, chính là một cặp song sinh trai gái với Tiêu Vũ, cũng đã gả chồng.
Nếu trong một gia đình bình thường thì con trai út và cháu trai trưởng đều là đầu quả tim của bà cụ, nhưng trong nhà họ Tiêu, Tiêu Vũ lại được sủng ái nhất vì anh là thai đôi trai gái, mà thai đôi trai gái là điêm lành.
Bà nội Tiêu "Tiểu Ngư Nhị, này... chuyện gì vậy?" Bà nội Tiêu chỉ vào người trong xe hỏi.
Tiêu Vũ nói,'Bà ơi, con gặp Đại Nha trên đường về nhà. Tụi con vừa chào hỏi nhau một câu thì cô ấy đột nhiên ngất xỉu. Con đưa cô ấy về nhà họ Lâm, nhưng không có người lớn trong nhà họ Lâm..." Tiêu Vũ nói lần nữa.
Bà nội Tiêu nói: "Đại Nha... , thật là một đứa trẻ đáng thương, cha mẹ con bé không còn nữa, sau này phải làm sao đây? Mau ôm con bé vào phòng." Tiêu Vũ trực tiếp ôm lấy cô vào phòng anh, cũng không suy nghĩ gì nhiều, dù sao thì họ cũng có hôn ước với nhau.
Bà nội Tiêu: "Bà nội đi đun thuốc."
Tiểu Vũ: "Bà nội vất vả rồi, cha mẹ con đâu ạ?"
Bà nội Tiêu: "Đi làm kiếm ăn rồi, không thể mãi ở nhà được, ở nhà thì sẽ chẳng còn gì để ăn nữa. Tiểu Ngư Nhị, sao con lại trở về?"
Tiêu Vũ nói: " Con chuyển nghề rồi nên con trở về."
Bà nội Tiêu: " Được rồi, về rồi là tốt. Lần sau cũng không biết đến khi nào con mới về. Lần sau không biết bà nội còn gặp được con không. Ta tuổi này rồi ra đi lúc nào cũng không biết."
Tiêu Vũ: "Bà nội sẽ sống lâu trăm tuổi." Nói xong, anh lấy chiếc túi lớn của mình ra khỏi xe xách vào phòng.
Vừa vào phòng, anh liên đối mặt với Lâm Y Y đang quay đầu lại.
Tiêu Vũ đặt túi xuống, đi đến bên giường: "Đại Nha tỉnh rồi sao? Em nghỉ ngơi trước đi, bà nội đang sắc thuốc cho em."
Lâm Y Y nhìn người đàn ông lạnh lùng cương nghị đứng bên giường, cô cảm thấy mình có thể ngất đi lần nữa.
Tiêu Vũ: "Đại Nha?" Có chuyện gì vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm vào anh? Tiêu Vũ không khỏi nghĩ đến cảnh cô gái nhỏ ôm cổ anh, hôn lên môi anh. Đột nhiên, trên môi anh cảm thấy hơi nóng, anh lùi lại mấy bước, sợ cô gái nhảy dựng lên ôm lấy anh lần nữa. Cho dù... cho dù không gặp nhau hai năm, đứa nhỏ nhiệt tình quá mức như thế này sẽ bị đàm tiếu. Nhưng anh lùi lại hai bước, lại dừng lại, rôi đi tiếp ba bước, nếu anh lùi lại khi cô gái nhỏ nhảy lên ngã xuống đất thì sao?
Lâm Y Y vươn tay từ dưới chăn vẫy vẫy ra hiệu cho Tiêu Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận