Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 113 Muon chia nha dung khong?

Chuong 113 Muon chia nha dung khong?Chuong 113 Muon chia nha dung khong?
Trước tiên Tân Hương Cúc chưng huyết lợn, chưng đến khi đông lại thì mới nấu ăn, cũng chính là món huyết chưng đậu hũ.
Lâm Y Y nói: "Mẹ, bỏ xương vào trong ấm đất hầm đi ạ, có thể hầm riêng." Đừng hầm xương chung với huyết, cô ăn không vô.
Tần Hương Cúc: "Trong nhà không có ấm đất."
Lâm Y Y: "Nhà mẹ đẻ của con có, khi bọn Đại Quân dọn nhà đã đem ra, con bảo Đại Quân đi lấy."
Tần Hương Cúc: "Vậy được, kêu chồng con mang tảng đá làm bếp đặt ở bên ngoài, nếu không thì ấm đất cũng không có chỗ nấu."
Chồng cô. .. Lâm Y Y: "Ai."
Ra khỏi phòng bếp, Lâm Y Y nói: "Đại Quân, em đi sang nhà của bà Cát, mang ấm đất của chúng ta sang đây.'
Lâm Đại Quân: "Được, đi liền đây."
Lâm Y Y: “Anh Vũ, anh đắp một cái bếp ở bên ngoài, chờ một lúc dùng xương hầm canh bằng ấm đất."
Tiêu Vũ: "Được."
Tiêu Vũ: "Anh đến giúp, khiêng tảng đá đến đây làm bếp là được, tảng đá hơi lớn một chút." Nói xong, anh cầm lấy một cái sọt đi kiếm tảng đá.
Tiêu Tân: "Em cũng đi."
Tần Hương Cúc đi ra: "Tiểu Ngư Nhi, chuyện đặt bếp lò giao cho thằng cả và thằng ba, con mang phần thịt này mang đến nhà cho em gái con, còn có phần này đưa đến nhà bà ngoại." Nhà họ Tiêu lần này lãnh 30 cân thịt, một ít xương, còn có một ít huyết lợn. Tân Hương Cúc lấy ra hai khối thịt lợn, mỗi người có khoảng chừng hai cân, bà cũng có chừng mực, sẽ không lợi dụng nhà chồng giúp nhà mẹ đẻ.
Tề Cần Thái nhìn, nhíu mày chăm chú. Đột nhiên, chị ta mở miệng: "Mẹ, có thể cho nhà mẹ đẻ của con một ít thịt không?”
Những lời nói của Te Cần Thái làm cho khung cảnh bất chợt rơi vào trong sự yên lặng kỳ lạ. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Te Cần Thái, cảm thấy Tê Cần Thái đưa ra vấn đề như vậy thật sự khó mà tin nổi.
Mà Tề Cần Thái dường như không nhận ra biểu hiện của mọi người, chị ta vẫn tiếp tục nói: "Mẹ à, nhà em gái có, nhà bà ngoại cũng có, mẹ con chắc cũng sẽ có nhỉ?' Sắc mặt Tân Hương Cúc lập tức trâm xuống: "Không có."
Te Cần Thái: "Dựa vào cái gì mà nhà mẹ con không có? Nhà chúng ta có nhiều thịt như vậy, cứ cho nhà mẹ đẻ con nửa ký một ký thôi mà, con cũng không tham lam cũng chỉ muốn cho mẹ con nửa ký một ký để bồi bổ thân thể." Tê Cần Thái hoàn toàn không phải là người dọn hết đồ từ nhà mẹ chồng về nhà mẹ để, trong lòng chị ta, chị ta và con trai là quan trọng nhất, tiếp theo mới là con gái và sau đó nữa mới là người đàn ông của chị ta, cuối cùng là nhà mẹ đẻ của chị ta.
Còn người nhà chồng, chị ta chưa ha muốn quan tâm. Hôm nay phân chia thịt heo, nếu nhà chồng chỉ có nửa ký, một ký thì chị ta sẽ không có ý định động vào, nhưng lại có tận 15 ký, nhà cô em chồng cũng có, nhà bà ngoại chồng cũng có, vì sao nhà mẹ đẻ chị ta không có?
Sắc mặt Tần Hương Cúc vô cùng khó coi, thịt là một chuyện, con dâu chỉ muốn cho nhà mẹ là một chuyện. Tần Hương Cúc nói: 'Nhà mẹ cô thì dựa vào cái gì cũng muốn có? Thịt này không phải Tê Cân Thái cô bắt được, vậy dựa vào cái gì mà nhà mẹ cô cũng phải có?"
Tê Cần Thái nói: "Đây là thịt của nhà họ Tiêu, thịt nhà họ Tiêu chúng ta cũng có một phân, vậy dựa vào cái gì người khác cũng có mà phòng lớn bên này của chúng con lại không có? Đồ vật của phòng lớn chúng con, con lấy một chút cho mẹ con thì thế nào chứ? Tiêu Võ là con rể nhà họ Tề, chồng con là con rể, còn không thể hiếu thuận với cha mẹ con chắc?”
Tần Hương Cúc cười châm biếm: "Vậy cô bảo chồng cô đi săn lợn rừng đi. Chồng cô là con rể nhà họ Tề các người đó, hoàn toàn có thể hiếu thuận với cha mẹ cô, vậy thì cứ để chồng cô đi săn lợn rừng là được. Mười lăm ký lợn rừng này thuộc ve nhà họ Tiêu chúng ta cũng chỉ có nửa ký, còn lại mười bốn kỹ rưỡi là con trai thứ hai của tôi bắt lợn rừng bù vào, con trai thứ hai của tôi bắt lợn rừng để hiếu thuận bà ngoại nó, trợ giúp cho em gái nó, chăm sóc cho em vợ nó, đây điều là chuyện đương nhiên, nhưng vì cái gì mà còn phải cấp cho cha mẹ Tề Cần Thái cô? Dưới bầu trời này có con dâu nhà ai sẽ để em chồng mình hiếu thuận cho cha mẹ của người đó không?”
Tề Cần Thái bị câu nói này hoàn toàn chặn họng, nhưng ngay sau đó cũng vội nói: "Nhà này còn chưa có phân ra đâu, đồ vật của chú hai không phải đều thuộc về nhà họ Tiêu, không phải đều thuộc về đồ chung hay sao? Đồ vật thuộc về đồ chung thì phòng lớn chúng con cũng sẽ có một phần, Tiêu Võ nhà chúng con là anh cả."
"Vậy cô muốn chia nhà đúng không? Vậy cứ chia đi." Bất chợt một giọng nói già nua truyền tới.
Nhóm người đều nhìn lại, chỉ thấy bà cụ Tiêu trâm mặt nói: "Vậy cứ chia nhà đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận