Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 126 Ma Cuong 1

Chuong 126 Ma Cuong 1Chuong 126 Ma Cuong 1
Trễ hơn một chút, người nhà họ Tiêu thức dậy, Tiêu Vũ đi ra khỏi phòng: "Bà nội, mẹ, Nhất Nhất nấu đậu xanh canh, hiện tại đã nguội, mọi người đi uống một chút."
Bà nội Tiêu: "Nhất Nhất thực sự là hiếu thuận, mọi người cùng uống sao?"
Tiêu Vũ: "Uống ạ.' Bọn họ uống canh đậu xanh đậm đặc, còn bên trong nồi chính là nước dùng đậu xanh, nhưng anh không thể nói.
Chỉ có điều, ở trong mắt bà nội Tiêu và Tân Hương Cúc, nước dùng đậu xanh bên trong nồi sắt rất bình thường, ai kêu lương thực hút hàng chứ? Nhà ai luộc đậu xanh mà không bỏ nhiều nước ít đậu xanh chứ?
Chờ đến anh em nhà họ Lâm đến, người nhà họ Tiêu đều ở trong sân uống canh đậu xanh.
Nhìn thấy bọn họ, Tần Hương Cúc: "Đại Quân đến đây, mau tới uống canh đậu xanh, chị của mấy đứa nấu, lành lạnh, uống rất ngon."
Lâm Đại Quân: “Dạ.”
Lâm Y Y nói: "Mẹ, không cần cho bọn họ, con đã để dành cho tụi nó rồi. Ngày hôm qua ấm đất hầm xương còn để ở đây, con đã bỏ vào trong ấm đất rồi ạ." Nói xong, cô lại lấy ra hai cái bánh quẩy,'Đây là ngày hôm nay đám Đại Quân đi thị trấn đổi lương thực mang đến, buổi tối chúng ta thêm chút nước tương, làm món bánh quẩy nước tương cho nhà có thêm món ăn."
Tần Hương Cúc nói: "Đại Quân thực sự là hiểu chuyện, buổi tối Đại Quân và mấy đứa ở đây ăn cơm đi." Canh đậu xanh là của con dâu, cho em trai nhà mẹ đẻ, bà không nói cái gì, nhưng em trai nhà họ Lâm mang bánh quẩy đến thì bọn họ cũng phải giữ người ta lại ăn cơm, đây là lễ phép.
Lâm Y Y: "Đám nhóc lớn như vậy rồi để bọn họ quay về tự mình ăn." Lâm Y Y mang ấm đất ra giao cho Lâm Đại Quân, Sau khi mang đi nhớ mang sang cho bà Cát một bát."
Lâm Đại Quân nâng lên, cân nhắc phân lượng liền biết bên trong không ít, cậu ta nhìn anh chị cười cười, rồi nhìn người nhà họ Tiêu nói: "Thím, anh rể, chúng cháu đi đây."
Không ai quản Lâm Đại Quân mang canh đậu xanh đi, dù sao hôm nay sau giờ điểm tâm Tần Hương Cúc đã nói, đây là đồ vật của phòng hai, sau này vật riêng của mỗi phòng đều tự mình giữ lấy, hơn nữa Lâm Y Y cũng cho bọn họ uống canh đậu xanh, cho nên bọn họ sẽ không nói cái gì. Lại nói, Lâm Đại Quân còn mang hai cái bánh quẩy đến, Lâm Y Y lấy bánh quẩy ra, buổi tối cho mọi người có thêm thức ăn.
Cho dù là ở hiện đại thì bánh quẩy cũng có thể làm một món ăn mỹ vị. Ở trong thực đơn, cách làm liên quan đến bánh quẩy có rất nhiều loại, thế nhưng ở niên đại này, canh bánh quẩy nước tương là đơn giản nhất.
Lâm Y Y nghe bà nội của cô nói, ngay cả thập kỷ 80 90, canh bánh quẩy nước tương cũng không phải mỗi gia đình đều uống nổi huống chỉ ở niên đại này. Buổi tối, mỗi người đều có một bát canh bánh quay nước tương, đương nhiên, trong bát bánh quẩy của Lâm Y Y có thêm mấy miếng. Lâm Y Y ăn hai cái, đem bánh quẩy còn lại cho Tiêu Vũ, buổi chiều cô uống canh đậu xanh nhiều rồi, cũng không đói bụng.
Ngày hôm sau.
Ngày mai Tiêu Vũ phải đi cục công an, ngày hôm nay là ngày nghỉ ngơi cuối cùng, Tiêu Vũ dẫn Lâm Y Y đi Đại đội sản xuất Thượng Lâm đăng ký hộ khẩu. Từ một thôn dời đến một thôn khác, chỉ cần đại đội trưởng chứng minh là được, làm rất nhanh. Hai người ở đại đội làm tốt thủ tục, lại đi đồn công an trên trấn đăng ký là được rồi.
Lâm Y Y đem Lâm Ngũ Đệ giao cho Lâm Đại Quân, so với người nhà họ Tiêu, vẫn là em trai nhà họ Lâm càng khiến cô yên tâm hơn. Bởi vì nhà họ Tiêu có Te Cần Thái, cô không biết Tề Cần Thái có thể bắt nạt Lâm Ngũ Đệ hay không, chí ít em trai nhà họ Lâm sẽ không bắt nạt Lâm Ngũ Đệ. Hơn nữa bà Cát cũng ở đây, cô cũng nhờ bà Cát trông hộ.
Đồn công an trên trấn rất nhỏ, mấy gian phòng mái ngói, có điều chỉ là quét xi măng nhưng cũng đủ khí thế. Đồn công an có tên là đồng công an Công xã Dương Quang. Cũng giống như đồn công an trấn đời sau cũng treo là đồn công an trấn XXX.
Tiêu Vũ dẫn Lâm Y Y đi vào, lập tức có người tiến lên đón: "Sao Tiêu cục lại đến đây??"
Tiêu Vũ nhìn về phía đối phương, là người đàn ông trung niên cỡ ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, vóc dáng không cao, nhưng người rất cường tráng, bên hông mang theo một khẩu súng, cho dù rất bí ẩn nhưng Tiêu Vũ nhìn ra được.
Người đến gọi là Mã Cường, là sở trưởng của đồn công an Công xã Dương Quang, là bộ đội chuyển nghề. Thời đại này rất nhiều công an đều là bộ đội chuyển nghề, đối với quân nhân chuyển nghề mà nói thì làm công an là công tác tương đối tốt.
Mã Cường không phải người của Công xã Dương Quang, nhưng cũng là người của thị trấn này, chuyển nghề cũng đã sắp mười năm, đã sớm nhập hộ khẩu lại đây, cho nên hiện tại cũng là người của Công xã Dương Quang. Mười năm trước, Tiêu Vũ mới 12 tuổi cho nên chuyện liên quan đến chiến tích quang vinh của Tiêu Vũ, Mã Cường đương nhiên là biết đến. Có điều, ông ta cũng không quen biết Tiêu Vũ, mà bây giờ có thể nhận ra Tiêu Vũ là bởi vì hạ tuân tháng tám anh đi cục công an huyện làm việc mới biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận