Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 109 Chia lợn 2

Chương 109 Chia lợn 2Chương 109 Chia lợn 2
Đại đội trưởng nghe rõ ràng lời Tiêu Đại Cường nói, lợn rừng là vợ của Tiêu Vũ phát hiện, sau đó Tiêu Vũ đánh chết lợn rừng. Đại đội trưởng không biết nên nói lợn rừng không tốt số hay là Tiêu Vũ bản lĩnh cao, nhưng tóm lại là chuyện vui vẻ. Có điều: "Con dâu của ông đi đến phía sau núi của nhà bà Cát làm gì?" Hay là đi đào cây nông nghiệp. Có điều đại đội trưởng ngẫm lại cũng không thể, cho nên chỉ hiếu kỳ hỏi.
Tiêu Đại Cường kể lại chuyện của đám em trai nhà họ Lâm một lần.
Đại đội trưởng nói: "Vậy thì thật là nguy hiểm, nếu như không phải Tiêu Vũ ở đó, lợn rừng xuống núi chà đạp cây nông nghiệp không nói, nếu như làm tổn thương người thì nghiêm trọng."
Tiêu Đại Cường nhớ đến chuyện đó, nghĩ mà sợ: "Đúng vậy, vẫn là vợ của thằng hai nhà tôi số may, để nó phát hiện ra."
Đại đội trưởng: "Được được, con dâu nhà họ Tiêu của ông rất tốt, tôi rõ ràng, mọi người đang để lợn rừng ở nơi nào?"
Tiêu Đại Cường cười ha ha cười: "Chúng tôi đã cắt một ít huyết heo, mang nó về đây, lợn rừng đại khái nặng hơn 200 cân, nhà chúng tôi muốn giữ 30 cân, còn lại mọi người phân chia nhau.”
Mỗi hộ có thể được chia khoảng chừng một cân. Đội sản xuất Đại Đường cũng có đến 200 hộ gia đình, là con số không nhỏ,'Đúng rồi, xương có thể để lại cho tôi một ít, vợ của thằng hai nhà tôi muốn."
Đại đội trưởng thầm nghĩ, ông làm cha chồng mà còn quản con dâu có muốn lấy xương hay không? Có điều lời này nói ra có thể xảy ra chuyện, cho nên ông ấy không nói.
Tiêu Đại Cường đương nhiên không nghĩ đến chuyện lấy xương, cũng do Tần Hương Cúc nhắc nhở. Đàn ông nhà họ Tiêu luôn luôn yêu thương vợ, trong nhà luôn luôn đều là người vợ làm chủ nhà, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ là kẻ ngu si, bọn họ chỉ là không nói lời nào mà thôi.
Trước tiên đại đội trưởng đi tới thao trường lớn nhìn một chút, thật sự lợn rừng này rất lớn.
Trong lúc nạn đói mất mùa này có thể nhìn thấy lợn rừng hơn 200 cân, đó là vận may ngất trời.
Trên thao trường đã có mấy người ở đó, mọi người thấy anh em nhà họ Tiêu đang nâng lợn rừng, liên dọc theo đường đi theo đến đây. Tân Hương Cúc ở một bên mặt mày hớn hở nói chuyện lợn rừng: "Đây là nhờ có con dâu và con trai của tôi, nếu như không phải con dâu tôi nhìn thấy, hoa màu đã gặp tai ương, nếu như không phải con trai của tôi có bản lĩnh thì cũng không đánh lại một con lợn rừng."
Vài người phụ nữ vốn cùng với Tần Hương Cúc không hợp nhau nói: "Tiêu Vũ thật lợi hại, không hổ xuất thân làm lính. Hương Cúc à, Tiêu Vũ lợi hại như vậy, ngày mai lại giúp chúng tôi đi giết mấy con lợn rừng đi."
Lâm Y Y kéo Tần Hương Cúc, đứng bên cạnh bà, vừa nghe lời này của người phụ nữ thì liên tức giận, dựa vào cái gì mà chồng cô phải đi giết lợn rừng cho bọn họ? Nguy hiểm như vậy.
Tần Hương Cúc nghe xong, cười lạnh một tiếng: "Muốn ăn thịt thì kêu chồng của mình đi, để con trai của tôi giết lợn rừng cho bà, bà cũng có mặt mũi nói hay sao?"
Người phụ nữ hiển nhiên cũng không thèm để ý Tân Hương Cúc đang lạnh mặt, tiếp tục nói: "Nhưng không phải Tiêu Vũ nhà các người lợi hại sao? Nếu như chồng của tôi có bản lãnh này, tôi khẳng định sẽ kêu ông ấy đi, mọi người nói đúng hay không? Mà lại không phải tôi muốn ăn thịt, là mọi người đều muốn ăn, Tiêu Vũ đây là giúp mọi người, là giúp đại đội mà."
Bên cạnh cũng có người ồn ào: "Trương Ái Hồng nói có đạo lý."
Người không hợp với Tần Hương Cúc kia tên là Trương Ái Hồng.
Lâm Y Y nghĩ thâm, đây là không có đạo đức, phải gọi là cả đại đội sản xuất không có đạo đức.
Lâm Y Y ngắt bắp đùi của chính mình một hồi, sau đó hai mắt đỏ lên: "Mọi người... Mọi người sao lại quá đáng như vậy, lợn rừng. . . lợn rừng cũng là một mạng sống, mọi người vì muốn ăn thịt mà lại muốn giết lợn rừng, mọi người thật quá đáng."
Ở trên là ảo tưởng của Lâm Y Y, nếu như cô nói như vậy, cô cảm thấy người khác sẽ thấy cô bệnh thần kinh, mà khi cô chân chính lên tiếng là: "Mọi người. . . sao mọi người lại quá đáng như vậy, mọi người. .. mọi người làm sao có thể vì muốn ăn thịt lại để cho người đàn ông của tôi đi mạo hiểm, mọi người. .. mọi người thật quá đáng." Nói xong cô ôm lấy Tần Hương Cúc, nằm nhoài trên bả vai của bà khóc.
Một đám các phụ nữ...
Tần Hương Cúc võ vỗ vai Lâm Y Y: "Nhất Nhất đừng sợ, không phải ai cũng không biết xấu hổ như vậy, chỉ có vài người không biết xấu hổ mà thôi."
Lâm Y Y: "Hức hức. .. con. .. con đau lòng anh Vũ, mấy người kia thật quá đáng, phụ nữ tốt làm sao có thể muốn bắt ép đàn ông của người khác như vậy chứ? Hức hức...
Một đám các phụ nữ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận