Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 280 Anh hung trong rau

Chuong 280 Anh hung trong rauChuong 280 Anh hung trong rau
Ngày hôm sau, Lâm Đại Quân đã đi ra khỏi nhà, theo chủ nhiệm Dương, bác sĩ Lâm và kế toán của công xã. Bốn người đều là nam, hai người ở một phòng cũng thuận tiện, Lâm Đại Quân hơi căng thẳng, trong túi của cậu ta giấu hai mươi đồng chị cậu ta cho, cậu ta vô cùng cẩn thận, sợ người ta trộm tiền.
Bọn họ ngồi xe lửa tới đây, cũng là lần đầu tiên Lâm Đại Quân ngồi xe lửa, nhìn thấy xe lửa dài như vậy, tâm mắt cửa hắn mở ra như cửa. Nhất là lúc xe lừa khởi động, phong cảnh bên ngoài nhanh chóng hiện ra trước mắt cậu ta, trái tim của Lâm Đại Quân cũng nhanh chóng nhảy "bịch bịch'.
Người ta hay nói muốn để mộ người trưởng thành, cách nhanh nhất chính là để người đó trải nghiệm. Câu nói này thật ra vẫn có đạo lý riêng của nó.
Lâm Đại Quân đi theo chủ nhiệm Dương và bác sĩ Lâm tới chỗ nuôi heo trên tỉnh. Tuy cậu ta vẫn sợ hãi chưa dám mở miệng, nhưng cậu ta cũng thấy càng nhiêu người, tâm tình của cậu ta hay là tâm mắt của cậu ta đều nảy sinh biến hóa. Gặp được nhiều người, cậu ta nhận ra xã trưởng công xã, chủ nhiệm Dương cũng không được tính là gì. Cậu ta và chủ nhiệm Dương từ từ trò chuyện với mọi người, nghe bác sĩ Lâm nói kiến thức về chăn heo với mọi người. Cậu ta không có mở miệng nói gì, chỉ yên tĩnh lắng nghe, chị cậu ta từng nói qua, gặp chuyện gì đó không hiểu thì có thể hỏi sau, không cần phải hỏi ngay trước hiện trường, như vậy có thể che giấu sự dốt nát của bản thân. Cho nên hai tay của cậu ta nắm chặt thành nắm đấm, vẫn luôn cố gắng không hỏi tới. Tuy cậu ta hơi căng thẳng, nhưng người khác nhìn thấy lại nghĩ biểu hiện của cậu ta vô cùng tốt.
Chủ nhiệm trại chăn nuôi heo cũng là người quen cũ của chủ nhiệm Dương. Heo con vẫn luôn được đặt từ chỗ công xã Dương Quang, hai mươi đồng một con heo con, giá cả đắt đỏ. Tuy người dân trong làng nhận nhiệm vụ nuôi heo đều gửi lại tiên thế chấp, nhưng chủ nhiệm Dương vẫn tiếc tiền heo con này rất nhiều.
Chủ nhiệm trại chăn nuôi heo nói: "Ông Dương này, các người chọn nhiều heo con như vậy, cái này là dự định mở trại nuôi heo luôn à?”
Chủ nhiệm Dương nói: "Cũng không phải vậy, chúng tôi tới đây cũng không tiện quá, đường xá xa xôi không nói, mỗi lần thuê xe trở vê cũng đắc không kém."
Chủ nhiệm trại chăn nuôi heo nói: "Trại nuôi heo còn làm gì mà mở được? Chỉ sơ ý một chút...
Ông cũng biết đấy, các ông cũng gặp phải nguy hiểm."
Chủ nhiệm Dương: "Vạn sự khởi đầu nan mà, nhưng chỉ có thử mới tạo ra cơ hội thôi, cho nên trước hết chúng tôi thử một chút. Huống chỉ lần này, chúng ta cũng đã chuẩn bị rất nhiều, ông nhìn đi, đây là bác sĩ Lâm của trại nuôi heo chúng tôi, cậu ấy vẫn luôn nghiên cứu về cách nuôi dưỡng heo con. Đây chính là người hướng dẫn chủ yếu của trại nuôi heo chúng tôi, có lẽ ông không biết, chỉ nửa năm thôi mà cậu ấy đã có thể cho heo xuất chuồng, mỗi con heo con nặng tới 200 cân đấy."
Nghe chủ nhiệm Dương nhắc tới mình, sắc mặt Lâm Đại Quân càng thêm căng thẳng, cậu ta không dám mở miệng nói chuyện, chỉ đứng thẳng lưng ở đấy. Chờ tới khi chủ nhiệm trại chăn nuôi heo nhìn tới thì đầu cậu ta đổ đầy mồ hôi. Làm sao bây giờ? Hình như chân có hơi muốn mềm rồi.
Nhưng mà cậu ta nhớ tới lời của Lâm Tam Quân đêm qua, nếu như gặp người mà thấy lo lắng cứ nghĩ ngay tới anh rể. Lâm Đại Quân cố gắng nhớ tới dáng vẻ của Tiêu Vũ, lại nhìn chủ nhiệm trại chăn nuôi heo, hình như người kia cũng không có đáng sợ tới vậy. Ông ta không có dáng dấp cao lớn như anh rể, cũng không có uy nghiêm như anh rể, trên người anh rể còn có súng, cậu ta cũng từng thấy súng rồi mà người kia lại không có súng.
Dân dần, hơi thở của Lâm Đại Quân bình thường lại. Cậu ta nhìn chủ nhiệm trại chăn nuôi heo, nghĩ tới Tiêu Vũ, rồi tự nói với mình không thể khiến chị cả thất vọng.
Chủ nhiệm chăn nuôi heo bật cười một tiếng: "Chỉ với một tên nhóc như này, còn muốn chăn heo? Không phải ông Dương ông nói đùa đó chứ?"
Chủ nhiệm Dương nói: 'Ông biết chị gái của cậu ấy là ai không?"
Chủ nhiệm nuôi heo nhíu mày: "Chẳng lẽ còn có lai lịch gì sao?"
Chủ nhiệm Dương nói: "Việc trông rau trên bếp lò cuối năm 60 là do chính chị gái cậu ấy Lâm Y Y đề xuất. Chị cậu ấy là anh hùng trồng rau, là em trai của cô Lâm Y Y, cậu ấy cũng do Lâm Y Y một tay nuôi lớn, sao có thể không có bản lĩnh kia chứ?"
Chuyện trồng rau trên bếp lò được đưa tin nên cả nước ai cũng đều biết, mặc dù không khoa trương tới mức nói là mưa đúng lúc, nhưng lúc đó đúng thật là một giúp đỡ cực kỳ lơn. Mặc dù theo Lâm Y Y nói, bản thưởng lớn nhất cũng chỉ là ban thường tại huyện, bởi vì cái này không thuộc diễn thành tựu kỹ thuật gì, nhưng do liên quan tới việc đưa tin cả nước nên được tính vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận