Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 532 Mua mia

Chuong 532 Mua miaChuong 532 Mua mia
Lâm Tứ Quân buông kẹo xuống liền chạy: "Em đi gánh nước." Anh cả không có nhà, việc gánh nước trong nhà để cậu làm, đương nhiên giặt quần áo gì đó là Lâm Trân làm.
Chờ Lâm Tứ Quân gánh xong nước, Lâm Trân đã thu thập xong, cậu ôm nửa thùng nước nóng, pha nước lạnh xong, về phòng mình tắm rửa. Tắm xong, cậu nằm ở trên giường đọc sách. Khác đứa bé Lâm Tứ Quân ban ngày kia, Lâm Tứ Quân ban đêm nằm trên giường đọc sách, nhìn qua nhã nhặn không ít, cũng chững chạc không ít.
Lâm Tứ Quân có mục tiêu của mình, cậu phải học thật tốt, thi trung học, làm công nhân, sau đó kiếm tiền, mua đồ cho chị. Anh cả tốt nghiệp có thể làm công nhân, cậu không ghen tị, cũng không đố ky, anh là anh cả, công việc công nhân cho anh là nên, mà anh cả còn phải gánh vác lấy trách nhiệm cả Tiểu Ngũ, tương lai Tiểu Ngũ lấy vợ sinh con, đều là anh cả ra tiên. Hiện tại anh ba là quân nhân, cũng có tiền đồ, Tiểu Ngũ còn nhỏ, Tứ Quân không chị lo lắng cho mình, cho nên cậu muốn tự mình cố gắng, cậu cũng không muốn chênh lệch với anh cả.
Đọc sách một lúc, hơi buồn ngủ, Lâm Tứ Quân cất kỹ sách vở, bỏ vào túi giải phóng. Đây là túi chị mua cho cậu, còn mới tinh, lớn hơn lúc ở tiểu học, là bên cấp hai ban thưởng. Bên cạnh đó trên bàn, còn có bút máy và mực nước, đều là chị cho cậu. Ngay cả quần áo đang mặc, từ trong ra ngoài, đều là chị chuẩn bị, một năm một bộ mới, thay phiên với quần áo cũ hai năm trước, quần áo cũ không đủ lớn, phía dưới lộ ra. Lâm Tứ Quân cảm thấy mình đã rất hạnh phúc, trẻ con nhà người khác đều không có quần áo mới mặc, cậu một năm có một bộ.
Nằm trên giường, Lâm Tứ Quân nghĩ đến trước kia khi cha mẹ còn, lại ngẫm lại hiện tại, cậu chậm rãi ngủ thiếp đi.
Trong nháy mắt, đến lễ quốc khánh.
Ngày này, Lâm Y Y chuẩn bị cho Tiểu Thập Nhất và Lâm Ngũ Quân một bộ quân trang, quân trang là mua ở hệ thống thương thành, đương nhiên trong mắt người khác xem, đây là Lâm Y Y sớm chuẩn bị.
Một lớn một nhỏ xuyên quân trang, còn rất tinh thần.
Lâm Ngũ Quân: “Chị, em mặc cái này đẹp không?”
Lâm Y Y vẫn chưa trả lời, Tiểu Thập Nhất nói: "Đẹp." Nói xong còn vỗ vỗ quần áo mình, hóa ra bé khen không phải Lâm Ngũ Quân, mà là chính bé.
Lâm Y Y: "Đi thôi, chúng ta ra bờ biển chơi ăn cơm dã ngoại." Thời tiết hơi lạnh, ra bờ biển chơi rất thích hợp. Tiểu Thập Nhất cũng tròn hai tuổi, không cần mình ôm, có thể để bé tự do hoạt động trong tâm mắt mình.
Lâm Ngũ Quân: "Lý Vượng Đạt còn chưa tới." Đi ăn cơm dã ngoại, người một nhà khẳng định không có ổn, đương nhiên muốn nhiều người. Cho nên hẹn thêm một nhà Bối thị rất thích hợp.
Lúc đầu một nhà Giang thị cũng muốn đến, nhưng thân thích quê quán Giang thị tới, cho nên không tới. Về phần Hứa thị, người ta mang thai, đối với cái thai thứ ba thật vất vả mang thai này, Hứa thị còn để ý hơn mạng mình, cho nên cũng không tới.
Lâm Y Y: "Ừ, vậy chờ một chút." Cô nhìn một chút đồ vật trong gùi, để Tiêu Vũ cõng. Ăn cơm dã ngoại, một nhà bốn miệng đều đi.
Không bao lâu, một nhà bốn miệng Bối thị tới. Doanh trưởng Lý cõng gùi ôm Tiểu Cẩu Tử, hai tay Bối thị trống trơn, Lý Vượng Đạt tám tuổi chạy trước tiên.
Bối thị: "Mọi người sốt ruột chờ đi?"
Lâm Y Y: “Không vội.'
Lý Vượng Đạt kêu to: "Mẹ, mẹ nhìn quần áo Ngũ Quân và Thập Nhất, thật là dễ nhìn."
Bối thị cũng nhìn thấy, nhìn Lâm Ngũ Quân và Tiểu Thập Nhất từng người mặc quân trang, đừng nói, thật sự chính là đẹp mắt. Bối thị: 'Em gái Lâm, vẫn là em có tâm tư." Cô sờ quân trang trên thân Lâm Ngũ Quân.'Về chị cũng làm một họ cho bọn chúng, cái này vừa nhìn đã thấy là anh em. Thân là nhà doanh trưởng, mấy bộ quần áo vẫn là làm được.
Hai nhà cùng đi bộ, đến bờ cát, trên bờ cát có mấy đứa nhỏ đang chơi, đều là đứa nhỏ trong thôn.
Lâm Y Y để Tiêu Vũ buông cái gùi, cô lấy chiếu rơm ra, trải trên hòn đá nhỏ dưới chân núi, tốt hơn trải trên bờ cát, bởi vì cát dễ dàng rơi vào chiếu.
Trải xong, cô lấy ra đồ ăn vặt chuẩn bị xong trước đó, kẹo hoa quả, bánh bí đỏ, khoai tây sợi, màn thầu gạo, người khác thấy là cô làm, kỳ thật đều là mua ở hệ thống thương thành.
Bối thị cũng lấy ra đồ vật chuẩn bị xong, cá con chiên dầu, khoai lang viên, còn có mía.
Lâm Y Y kinh ngạc nói: "Còn có mía ư? Mua ở đâu vậy?"
Bối thị: "Thôn dân bán, có gia đình trông mía."
Lâm Y Y: "Vậy lúc về rẽ đến nhà thôn dân một chút, em cũng đi mua ít mía." Nói đến, từ khi xuyên qua, cô đều chưa nếm qua cây mía. Mặc dù nói có hệ thống thương thành, nhưng vẫn không nghĩ tới. Chủ yếu là đồ ăn trên hệ thống thương thành nhiêu lắm, cô cũng không biết nào là đồ quý.
Bối thị: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận