Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 448 Theo quan 6

Chuong 448 Theo quan 6Chuong 448 Theo quan 6
Lâm Y Y nhìn vê phía bên ngoài căn nhà, khu đất trống trong sân Tiêu Vũ đã cải tạo hoàn toàn, trên đó trồng rau dưa, còn có hành và hẹ, có điều khu đât khá nhỏ, trồng được rất ít.
Đi tiếp vào trong phòng xép, bên trong cũng rất sạch sẽ, Lâm Y Y có hơi ngạc nhiên: "Những đồ gia dụng này giống với đồ trong nhà chúng ta, là anh tìm người làm ra sao?" Trước đây Tiêu Vũ cũng không có nói với cô, không ngờ lại có điêu bất ngờ như thế.
Bàn ăn, băng ghế bên trong phòng lớn, giường gỗ đơn giản, tủ quần áo, tủ đầu giường và giá treo quân áo trong phòng ngủ đều trong như nhà của bọn họ ở Đại Đội, những đồ này đều là cô vẽ ra và mời thời mộc đến. Ngay cả tủ âm tường dùng để đặt đồ đạt, Tiêu Vũ phỏng theo nhà ở Đại Đội mà làm.
Tiêu Vũ: "Ở đây có thợ mộc trong thôn, bởi vì giao thông trong thôn giao thông không thuận tiện, nên rất ít đi lại ra bên ngoài, cũng bởi vậy, rất nhiêu nhu cầu trong thôn đều là tự cấp tự túc, vì vậy có vài người thợ mộc kỹ thuật rất tốt."
Lâm Y Y: "Hóa ra là như thế này, anh cũng không nói với em một tiếng."
Tiêu Vũ: "Em thích không?" Những thứ này đều là anh vẽ ra mỗi khi anh về nhà, muốn đợi đến khi cô theo quân sẽ tạo bất ngờ cho cô. Cô từng nói rằng phụ nữ thường thích người đàn ông tạo bất ngờ cho cô ấy.
Lâm Y Y: "Vâng.'
Phòng xép có ba gian phòng, một gian là phòng ngủ của họ và Thập Nhất, một gian là thư phòng, một gian là phòng của Lâm Ngũ Đệ. Bây giờ bé con còn nhỏ, sẽ cũng cùng với bọn họ, đợi bé lớn rồi sẽ ngủ cùng phòng với Lâm Ngũ Đệ. Lâm Y Y bảo Lâm Ngũ Đệ dỗ Thập Nhất đi chơi, cô bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc, thật ra cũng không có đồ đạc gì, chỉ là một ít quân áo chăn mần linh tinh, còn có thêm đồ ăn đặt trong phòng bếp.
Bọn họ ngồi thuyền đến lúc 7 giờ sáng, đến bây giờ đã 10 giờ rồi. Lâm Y y nói: Anh Vũ, ở đây không có nước, anh đi chuẩn bị ít nước đi, em nấu cơm."
Tiêu Vũ: "Ừ, được."
Trong quân đội không có nước máy, tất cả dùng nước giếng, cho nên Tiêu Vũ chỉ có thể đi xách nước giếng, để Lâm Y Y ở trong nhà sắp xếp lại đồ ăn.
Bận mất cả buổi sáng, cô cũng hơi mệt, đồ ăn cũng là đơn giản chuẩn bị, mì Ngật Đáp(1) dùng dưa muối, thịt khô cùng khoai tây bào sợi.
(1)Mì Ngật Đáp: là một loại mì truyên thống phổ biến ở miền bắc Trung Quốc, đặc biệt là ở Hà Nam, nguyên liệu chính thường là bột mì, cà chua bắp cải.
Đến mười một giờ, mì Ngật Đáp nấu xong. Với cô thức ăn rất đơn giản, nhưng với người khác mà nói, đó là là thức ăn rất ngon rồi.
Lâm Y Y dặn Tiêu Vũ và Lâm Ngũ Đệ ăn cơm trước, cô bế con đi cho bú. Đứa bé tám tháng, sức ăn không nhỏ nữa, Lâm Y Y còn không đủ sữa cho bé bú, cho nên mỗi ngày trừ lúc mới bú xong Lâm Y Y mỗi ngày còn cho cậu bé ăn thêm sữa bột và mì.
Sau khi bú xong, Tiểu Thập Nhất tràn đầy tinh thần, nằm trong ngực mẹ cậu bé, đôi mắt nhỏ chuyển động linh hoạt, có lẽ rất tò mò về nơi ở mới này.
Tiêu Vũ ăn liền ba hai ba ngụm mỳ Ngật Đáp, rồi nói với Lâm Y Y: "Để anh bế con cho, em đi ăn cơm đi.”
Lâm Y Y đưa con cho anh.
Tiểu Thập Nhất vừa đưa Tiêu Vũ ôm vào ngực, hai mắt càng thêm sáng ngời, dường như biết người cha này sẽ nhấc bổng cậu lên cao. Vì vậy, cậu nhìn Tiêu Vũ, khóe miêng cong cong nhìn Tiêu Vũ cười. Nhưng mà cậu vừa mới bú sữa xong Tiêu Vũ sao có thế nâng cậu lên cao được.
Tiểu Thập Nhất chớp chớp mắt, lông mi dài khẽ động động, không hiểu tại sao cha mình không nhấc cậu lên cao.
Tiêu Vũ nhìn bộ dạng nhanh nhẹn của con trai cũng rất vui mừng. Có điều anh rất ít khi lộ ra vẻ mặt, cho nên anh và con trai một nhỏ một lớn hai khuôn mặt tương tự nhau cứ như vậy mà đối diện.
Ăn cơm xong, Lâm Y Y bế con trai đi chơi một chút, sau đo dỗ cậu đi ngủ trưa, nhưng mà cậu từ đường đến giường đã ngủ một giấc rồi, tinh thân vui vẻ, vốn dĩ không muốn ngủ nữa. Đặc biệt lúc Lâm Y Y yên lặng, cậu mở mắt ra vô tội nhìn mẹ, chờ lúc Lâm Y Y hát nhạc thiếu nhi cậu lại nhắm mắt lại. Vòng tuần hoàn như thế, làm Lâm Y Y tức muốn khóc.
Tiêu Vũ đi lại xem, ôm lấy con trai nằm trên giường: "Em ngủ đi, anh ôm con đi dạo chút."
Lâm Y Y: "Đừng phơi nắng con."
Tiêu Vũ: "Ừ”" Thực ra anh cảm thấy có phơi nắng cũng không sao cả. Phải biết rằng ở nông thôn, khi mọi người bắt đầu muốn làm việc, không ai trông con nhỏ mấy tháng tuổi, tất cả đều cõng trên lưng. Mặt trời lúc đó không nóng sao? Nhưng mà anh sẽ không làm trái lời vợ, nếu không sẽ đến lượt anh chịu khổ. Tiêu Vũ mang con đặt vào xe đẩy trên xe đẩy có mái che, là Lâm Y Y lắp cố định ở phía sau để che nắng. Sau đó Tiêu Vũ đẩy xe đẩy, đưa con ra ngoài. Lúc ra ngoài anh còn không quên đem theo cần câu cá, thùng gỗ nhỏ và bình sữa của con trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận