Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 279 Hai mươi đồng

Chương 279 Hai mươi đồngChương 279 Hai mươi đồng
Con người Lâm Đại Quân, bạn giảng đạo lý với cậu ta không thông, phải vỗ mông cậu ta, cậu ta mới có thể nghe hiểu.
Lâm Y Y nói xong, hung hăng nhéo đùi mình một cái, sau đó đỏ hai mắt: "Em... Em cứ chịu thua kém như vậy, em muốn chọc chị giận chết sao? Chị vì để các em đi học, liều mạng viết bản thảo, vì để em tương lai làm công nhân, cho dù bị nhà chồng khó khăn, cũng phải tranh thủ công việc ở cung tiêu xã cho em, em... Sao em có thể tổn thương trái tim chị như vậy." Nói xong, cô dứt khoát bụm mặt mình ô ô ô khóc lên.
Lâm Y Y cũng không còn cách nào, không bụm mặt mình, nước mắt cũng không tìm thấy được.
Lâm Đại Quân vừa thấy chị cậu ta khóc, lập tức kinh sợ: "Chị đừng khóc, em đi, em đi còn không được sao?"
Lâm Y Y không nghe: "Chị không tin, sau khi em đi chắc chắn sẽ hối hận, hối hận chị bắt em đi... Hu hu hu... Sao chị mệnh khổ thế này, cha mẹ mất sớm, liều mạng viết bản thảo kiếm tiền tạo điều kiện cho các em trai đi học, kết quả em trai cũng là một người không có tiền đồ, hu hu...
Lâm Đại Quân sợ: "Em sẽ không, em sẽ không hối hận đâu, chị, chị đừng khóc."
Lâm Ngũ Đệ ôm áo nhỏ quần nhỏ của cậu đi vào: "Chị đừng khóc, em đi." Đứa nhỏ đứng ở cửa, rất có phong cách đại tướng, Chị ơi em đi."
Lâm YY
Lâm Tam Quân: "Em đi cho." Hai tay cậu nắm lại, anh cả không đáng tin cậy, nhát gan lại vô dụng, cậu phải đứng lên đi thôi.
Lâm Tứ Quân: "Chị, chị đừng khóc, em... Em cũng nguyện ý đi." Tuy rằng cậu cũng lo lắng.
Lâm Y Y: "Tam Quân à, chị chỉ có thể dựa vào em, Đại Quân không đáng tin cậy, chị không dựa vào em ấy nữa." Nói xong, ôm lấy Lâm Tam Quân, ghé vào dáng người yếu ớt nhỏ gay của cậu cũng đã lớn lên thành bờ vai vững chắc.
Lâm Tam Quân: "Được, chị yên tâm, sau này có thể dựa vào em." Cậu nhất định phải tham gia quân ngũ, giành thể diện cho chị, để chị dựa vào. Nghĩ như vậy, hai mắt cậu âm u liếc nhìn Lâm Đại Quân một cái, cái người anh cả không có mắt nhìn này, cậu cũng ghét bỏ. Chị cả mất đi tin tưởng với anh cả càng tốt, vê sau chị chỉ quan tâm một mình cậu, đem tất cả yêu thương cho cậu, cậu nhất định sẽ không làm cho chị cả thất vọng.
Đối mặt với cái nhìn chằm chằm chết chóc của Lâm Tam Quân, Lâm Đại Quân không phục: "Chị, sao em không dựa vào được, em nhất định là người đáng tin cậy, em đi, bây giờ em muốn đi, chị chờ đó, em chắc chắn sẽ vì chị mà không chịu thua kém." Cậu ta xách hành lý lên, đi tới cửa. Lâm Ngũ Đệ thấy thế, đi lên theo: "Em cũng đi."
Lâm Đại Quân: "Em trồng nhà, không được theo." Cậu ta chạy tới nhà bác sĩ Lâm, tựa như chậm một bước, bản thân mình sẽ hối hận.
Vừa đến nhà bác sĩ Lâm, cậu ta nói: " Bác sĩ Lâm, cháu xong rồi, khi nào thì chúng ta đi?"
Bác sĩ Lâm từ cửa đi ra, nhìn thấy Lâm Đại Quân: "... Sáng ngày mai xuất phát, bây giờ cháu ôn ào cái gì vậy? Còn mang theo hành lý?"
Lâm Đại Quân: "... Cháu... Không phải cháu sợ chú quên sao, ha ha ha...' Lâm Đại Quân đối mặt với đại đội trưởng không kinh sợ, đối mặt với bác sĩ Lâm không kinh sợ, đối mặt với mọi người trong thôn không kinh sợ, nhưng sợ đối mặt chị cậu ta, sợ đối mặt với anh rể, sợ đối mặt với lãnh đạo công xã.
Lâm Đại Quân lại mang hành lý về nhà, thấy chị và các em trai của cậu ta đứng ở dưới mái hiên nhìn cậu ta. Lâm Đại Quân cười hì hì nói: "Vừa rồi em sợ bác sĩ Lâm quên thời gian, đi thúc giục chú ấy một chút, sáng ngày mai lại đi."
Lâm Tam Quân trợn mắt xem thường.
Lâm Tứ Quân nói: "Anh cả, bọn em đều biết ngày mai đi, còn nghĩ bây giờ anh đi ra ngoài để làm chỉ."
Lâm Đại Quân: '...
Lâm Y Y nói: 'Vào đi."
Lâm Đại Quân thật cẩn thận đi vào, một bên cam đoan: "Chị yên tâm, em chắc chắn sẽ đi, chị đừng khóc nữa.'
Lâm Y Y lấy ra hai mươi đồng tiền từ trong túi: "Tiền này em mang theo đi."
Đôi mắt Lâm Đại Quân sáng lên, oa, hai tờ mười đồng, thiệt nhiêu. Số tiên lớn nhất trong túi của cậu ta chính là một hào, ngoài một hào ra chính là một xu, đều là tiền tiêu vặt bình thường chị cho cậu ta, cậu ta tích trữ một xu lại một xu, từ tháng 9 năm 61, đến hiện tại là năm 62, tích một năm, còn chưa được hai đồng.
Lâm Đại Quân tưởng rằng, đời này cậu ta cũng không cầm được mười đồng. Tuy rằng nói công xã thưởng 600 đồng, nhưng anh em bọn họ đều biết, đây là tiền của chị cậu ta, ngay cả nhìn bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy.
Lâm Đại Quân: "... Này... Sao em không biết xấu hổ thế được?" Nhưng ánh mắt không hề di chuyện.
Lâm Y Y nhét tiền vào trong tay cậu ta: "Ra bên ngoài, làm việc phải cẩn thận một chút, đụng tới chuyện không hiểu thì đừng dè bỉu, có vấn đề gì lập tức hỏi bác sĩ Lâm, nếu gặp phiền toái, phải đi tìm công an, tìm được công an rồi có thể gọi điện thoại cho anh rể em, đây là điện thoại văn phòng của anh rể em." Nói xong, lại lấy ra một tờ giấy, mặt trên viết số điện thoại của văn phòng Tiêu Vũ.
Lâm Đại Quân nhìn chị cậu ta, ánh mắt thoáng đỏ: "Dạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận