Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 315 Con nhỏ phiến tử

Chương 315 Con nhỏ phiến tửChương 315 Con nhỏ phiến tử
Tần Hương Cúc: "Trong nông thôn có thức ăn chay, mẹ sẽ chuẩn bị tốt. Củ cải, rau chân vịt, cà chua, cải trắng, rau xanh, trứng gà, đậu cô-ve, cà trong nhà, chỉ mấy thứ đó, phân lượng nhiều một chút là được rồi."
Lâm Y Y nói: "10 món ăn, năm bàn, cần không ít dầu, dầu trong nhà chắc chắn không đủ, đến lúc đó con mang đến cho mẹ."
Tần Hương Cúc nghĩ một hồi, quả thật cần dầu, nông dân bọn họ không có dầu, mỗi lần tết đến, con dâu sẽ cho bọn họ một cân, bình thường đều nhờ con dâu đập thịt tiết ra mỡ heo, cho nên lần này con dâu đưa dầu đến, bà sẽ không từ chối: "Được."
Ăn cơm xong, Tần Hương Cúc mang theo 20 con tôm trở về.
Trong nháy mắt, tới cuối tuần.
Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Lâm Y Y và Tiêu Vũ đã đạp xe đạp đi nông thôn, hai người đều đạp xe đạp, mang theo đồ chúc mừng dời nhà mới. Lâm Y Y còn đem theo hai bao kẹo trái cây, mặc kệ đến lúc đó có trẻ con hay không, đàn ông đàn bà đều chia mấy viên kẹo, có thể cho bọn họ ngọt miệng, một cân kẹo trái cây không đến một đồng, giá cả cũng rẻ.
Khi Lâm Y Y và Tiêu Vũ đến, Lâm Đại Quân dẫn các em trai vào nhà họ Tiêu, nếu là trước kia, chắc chắn Lâm Đại Quân đang chơi đùa với bọn nhỏ, nhưng bây giờ, thế mà Lâm Đại Quân ngồi cùng mấy người đàn ông trò chuyện thoải mái. Đứa trẻ 15 tuổi, làm việc ở trang trại nuôi heo hơn một tháng, khí chất trên người trầm ổn hơn. Người trong trang trại nuôi heo đều rất lớn tuổi, chủ yếu đều là người ngoài ba mươi, Lâm Đại Quân nghe lời chị cậu ta nói, nói ít, nghe nhiều, gặp phải chuyện không hiểu không cần hỏi thẳng, vì thế, dưới tình huống nghe nhiều nhìn nhiều, cậu ta cũng dần dần thay đổi rất lớn.
Lâm Đại Quân tiếp xúc nhiều người, lời nói và việc làm trong lúc đó cũng sẽ bị lây nhiễm, bây giờ có hơi giống bộ dáng anh cả.
Lâm Đại Quân và mọi người nói vê chuyện nuôi heo, đương nhiên cậu ta không nói đến chuyện cơ mật, nhưng mà, dẫu là chuyện bình thường, cũng khiến cho mọi người nghe thấy hưng phấn, dù sao chuyện đơn vị quốc doanh như trang trại nuôi heo, bình thường rất ít khi nghe được.
Cho dù trang trại nuôi heo là công xã mở, ở trong lòng dân chúng, công xã đại biểu cho quốc gia, đây không phải là đơn vị quốc doanh sao?
Lâm Đại Quân: “Chị.'
Lâm Y Y: "Ừ, em với các em trai đều đến đây?"
Lâm Đại Quân: "Đến rồi, biết chị và anh rể trở về, bọn em liên lại đây sớm một chút." Nói xong, cậu ta bước nhanh đến trước mặt Lâm Y Y, lộ ra một nụ cười ngây ngô, 'Chị, hôm nay em cần đưa bao nhiêu tiên mừng?" Trước khi đến, mẹ vợ tương lai của cậu ta đi tìm cậu ta, nói với cậu ta, chị gái bọn họ đã xuất giá, nếu bọn họ tới nhà, phải đem chút đồ mới được, giống như việc hôm nay, chẳng những phải đem lương thực, còn phải mang tiền mừng.
Tiền mừng ở thời đại này bình thường đều là 1 hào 2 hào, có keo kiệt đi nữa cũng cũng có mấy xu, hào phóng nhất cũng chỉ 5 hào, bình thường mấy xu đều là một người đến, 5 hào có thể là cả nhà mang cho. Đương nhiên cũng có người không biết xấu hổ, chỉ đưa mấy xu, cũng sẽ lôi kéo cả nhà.
Lâm Y Y nhìn cậu ta, có chút ngoài ý muốn: "Em xem rồi đưa đi."
Lâm Đại Quân cũng không biết nên đưa bao nhiêu, mẹ vợ tương lai của cậu ta nói, bình thường họ hàng quan hệ tốt hay bạn thân sẽ đưa năm hào, nhưng quan hệ chị em giống như bọn họ, có thể đưa một hai đồng, Lâm Đại quân nghĩ một lát, quyết định đưa hai đồng. Cậu ta đưa hai đồng, bởi vì bây giờ cậu ta là chỉ đạo viên của nhà xưởng, tuy rằng chỉ làm đến cuối tháng 8, tháng 9 phải khai giảng, nhưng tiền lương trong khoảng thời gian này chị cậu ta để bản thân cậu ta cất giữ.
Tự cậu ta tính một hồi, trong khoảng thời gian này cậu ta có 40 tiền lương có thể nhận, tháng 8 một tháng, tháng 7 chỉ có nửa tháng, hơn nữa có phúc lợi khác.
Tần Hương Cúc chạy ra: "Nhất Nhất đến rồi, sao đến sớm vậy, cơm trưa còn sớm lắm, các con vào nhà mới xem trước đi, mấy đứa nhỏ đang chơi đùa ở nhà mới đó."
Lâm Y Y: "Vâng."
Lâm Y Y đi vào nhà mới, Lâm Tam Quân, Lâm Tứ Quân, Lâm Ngũ Đệ, Tiêu Thụy, Tiêu Châu thêm một vài đứa nhỏ của họ hàng, đều chơi ở trong nhà mới, thật ra cũng không có gì chơi, chỉ là mấy đứa nhỏ chạy tới chạy lui, nhìn ngó căn nhà kiểu này. Trong viện truyền tới tiếng của Lâm Ngũ Đệ: 'Đây là nhà của chị tớ, giống nhà của anh tớ."
Bên cạnh có đứa trẻ nói: "Oa, anh cậu với chị cậu thật lợi hại."
Lâm Ngũ Đệ kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ: "Chị tớ lợi hại nhất."
Có bạn nhỏ nói: "Con nhỏ phiến tử(1) có gì hay? Bà tớ nói, con gái phiến tử nên nghe lời, nên đem thứ tốt cho con trai bọn tớ."
(1) Con nhỏ phiến tử: chửi tục, có đôi khi chỉ những cô gái dễ thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận