Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 97 Xung hô

Chương 97 Xung hôChương 97 Xung hô
Lâm Y Y cười với Lương thị: "Chị Lương, chút nữa em muốn đi huyện thành, chị có gì muốn em mang cho không?”
Lương thị vội nói: "Không cân không cần... Sao chị có thể gọi em là chị được?”
Lâm Y Y nói: "Không có gì, chị theo nhà họ Tiêu gọi em là chị dâu, em dựa vào tuổi tác, gọi chị, cũng không mâu thuẫn."
Lương thị: "Vậy được, nghe em." Đúng là hoàn toàn không mâu thuẫn, dù sao không có quan hệ máu mủ cho nên không cần so đo nhiều."Chị dâu, anh hai không ở đây, thân thể em không tốt, không bằng chị giúp em giặt đi." Trong lời nói cô ta cũng có ý lấy lòng.
Lâm Y Y nói: "Không cần, em làm được, tại em thấy ở đây đều là các chị em, cũng không tiện để anh Vũ ở lại giúp, miễn cho người ta nói không dễ nghe."
Lương thị: "Cũng đúng, mấy người phụ nữ này nhanh miệng, cái gì cũng nói." Nghĩ nghĩ, Lương thị lại nói: "Em cũng phải cẩn thận chị dâu cả, hôm nay em làm chị ta mất mặt, chị ta nhất định sẽ ghi hận."
Lâm Y Y kinh ngạc mở to mắt, vô tội hỏi: "Sao em lại làm chị dâu mất mặt được?"
Lương thị nhìn cô, cũng không biết chị dâu nhỏ này thật không hiểu hay giả không hiểu. Nhưng cô ta ngẫm lại hẳn là thật không hiểu, dù sao lúc mình ở tuổi cô cái gì cũng đều không hiểu. Cô ta cảm thấy mình nghĩ xấu cho người ta. Thế là Lương thị nói: 'Nhưng chuyện giặt quần áo này..." Cô ta nói hết kinh nghiệm của mình.Lúc chị vừa ga vào nhà họ Tiêu gia, giặt quần áo cho chị ta cả một tháng. Dù không phải mỗi ngày, nhưng thường xuyên, lúc trời lạnh, quần áo hai nhà chung vào một chỗ cũng không ít." Cứ ba đến năm ngày một lần, bởi vì mùa đông mọi người không tắm mỗi ngày, mấy ngày tắm một lần, một tháng cũng chỉ bốn năm lần, cho nên ròng rã một tháng, Te Cần Thái không hề giặt quần áo.
Về sau cô ta thông minh ra, hoặc giặt quần áo vào ban đêm, lúc Te Cần Thái chưa dậy đi giặt quần áo, mặc dù tránh được chị ta, nhưng vào bị chị ta nói kháy không ít, nhưng vậy thì sao?
Nói lời khó nghe cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
Lâm Y Y nghe, không hề cảm thấy kỳ quái, bữa cơm hôm đó, lúc thương lượng hôn sự, cô đã biết Te Cần Thái là một cực phẩm, nhưng loại cực phẩm này không thể so sánh với trong tiểu thuyết miêu tả được, đạo hạnh chị ta còn chưa đủ sâu. Lâm Y Y đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, từ phổ thông vào xã hội, dạng cực phẩm gì không gặp qua trong tiểu thuyết? Có một loại người, mặc kệ đối đầu kẻ nào đều là bách phát bách trúng, đó chính là hoa sen trắng yếu đuối.
Trên thế giới này, không có cực phẩm gì mà một đóa sen trắng không giải quyết được.
Hai người vừa nói, Lâm Y Y đã giặt đến... đồ lót của Tiêu Vũ. Tiêu Vũ cao lớn, đến 185 centimet, lại không hề gầy, cho nên anh rất có khả năng. Nhìn đồ lót, Lâm Y Y không khỏi có chút nghĩ loạn, kích thước bao nhiêu, độ bên các kiểu... đều suy nghĩ một lần, lúc cô muốn ngừng, mặt đỏ ghê gớm, mà quần áo cũng giặt xong. Lương thị nhìn giật nảy mình: "Chị dâu, có phải em bệnh hay không? De chị giúp." Nghĩ đến lúc ăn cơm Lâm Y Y nói thân thể không tốt, bây giờ thấy mặt cô đỏ như vậy, Lương thị thật cho là cô ngã bệnh, lần này cô ta càng tin tưởng thân thể cô thật không tốt, không phải cố ý tính kế Te Cần Thái.
Đương nhiên Lâm YY sẽ không giải thích, cô nói: "Có hơi nóng, chị Lương giúp em vắt bớt nước đi."
Lương thị: "À, được."
Vắt xong, Lương thị lại nói: "Chị dâu, để chị xách đi, chị khỏe hơn."
Lâm Y Y: "Cái này... Cái này không cần, em xách được." Lúc đầu cũng chỉ có bốn năm bộ, quần áo mùa hè cũng nhẹ, ngoại trừ Tiêu Vũ, cô đương nhiên xách được.
Lương thị: "Vậy nếu em xách không nổi thì gọi chị."
Lâm Y Y: "Ừm, cảm ơn chị Lương."
Hai người đi một nửa đường thì gặp Tiêu Vũ, Tiêu Vũ khiêng mấy cây cây trúc từ trên núi xuống. Mặc dù hiện tại không được trắng trợn chặt cây trên núi, phải được đại đội trưởng phê chuẩn, nhưng chặt mấy cây trúc nhỏ làm gùi thì được phép.
Lương thị: “Anh hai."
Tiêu Vũ gật đầu, tự giác nhận thùng gỗ trong tay Lâm Y Y: "Để anh xách."
Lâm Y Y: "Không cần, em xách được. Vừa rồi lúc vắt quân áo có hơi mệt, chị Lương còn giúp em.”
Lương thị chặn lại: "Cung không có gì, dù sao chị dâu còn nhỏ, cho nên sức cũng nhỏ, nhưng em thấy mặt chị dâu có hơi đỏ, có khi thân thể bị liên lụy."
Tiêu Vũ nghe mà hơi khẩn trương: "Có chỗ nào không thoải mái sao?" Thân thể vợ nhỏ quá yếu.
"Hôm nay lúc đi huyện thành, thuận đường vào bệnh viện kiểm tra thân thể em một chút."
Lâm Y Y: "Được." Kiểm tra thân thể một chút, sau đó điều trị một chút, Lâm Y Y sẽ không cự tuyệt."Nhưng anh đừng lo lắng, em không có gì không thoải mái, có thể do phơi nắng."
Tiêu Vũ ừ, sau đó như nghĩ đến cái gì: "Vừa rồi em gọi vợ thằng ba là cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận