Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 410 Béo như Tiểu Ngũ vậy

Chương 410 Béo như Tiểu Ngũ vậyChương 410 Béo như Tiểu Ngũ vậy
Tần Hương Cúc: "Mẹ để lại tờ giấy cho cậu ấy, bảo cậu ấy khi đến bệnh viện hãy đem bình nước, một buổi tối một bình nước mẹ lo không đủ."
Lâm Y Y: "Vẫn là mẹ cẩn thận."
Lâm Đại Quân: "Chị, bộ dạng của cháu ngoại trai thật giống em."
Lâm Y Y vừa nghe vậy, thật sự là dở khóc dở cười, mặc dù có câu nói cháu ngoại trai giống cậu, nhưng mặc kệ là Lâm Đại Quân hay là Tiêu Vũ, cô đều nhìn không ra cục cưng giống bọn họ thế nào.
Tần Hương Cúc: "Đứa nhỏ giống thằng hai, nhưng cái miệng này ngược lại giống Đại Quân."
Lâm Y Y vừa nghe, lập tức nhìn miệng Lâm Đại Quân: "...' Một chút cũng không giống. Miệng cục cưng nhỏ như vậy, thấy thế nào cũng không giống.
Tần Hương Cúc: "Buổi tối mẹ ở bệnh viện với Nhất Nhất, ngày mai mẹ ve nông thôn bắt mấy con gà mái lại đây, chờ sau khi Nhất Nhất xuất viện có thể uống canh gà."
Lâm Y Y: "Mẹ qua lại quá vất vả, bảo Đại Quân đạp xe đạp đi đi, mẹ cần gì viết trên giấy, Đại Quân nhìn theo chuẩn bị là được rồi."
Lâm Đại Quân: "Đúng đúng đúng, cháu đi cho. Bác gái bên sui, bác muốn cái gì cháu đem cho bác."
Tần Hương Cúc: "Ai, như vậy cũng tốt."
Lâm Đại Quân một lát rồi đi, chị sinh cháu ngoại trai, cậu ta cực kỳ vui vẻ, tính toán tiền riêng của mình, nghĩ chuẩn bị quà gì cho cháu ngoại trai?
Ngày hôm sau Sáng sớm, Tần Hương Cúc trở vê nhà ở thị trấn, làm bữa sáng cho Lâm YY đến phòng bệnh, thấy con dâu nhìn chằm chằm cháu trai, bà buồn cười hỏi: "Cuc cưng làm sao vậy?”
Lâm Y Y: "Mẹ, vừa rồi con nhìn thấy nó mở mắt, nhìn một hồi lại nhắm lại."
Tần Hương Cúc: "Cũng không phải à, đứa nhỏ mới sinh không quá mấy ngày sẽ mở mắt, chỉ là thời gian rất ngắn."
Lâm Y Y: "Thật đáng yêu, lúc mở to mắt ngốc quá, còn nhìn con mấy lần nữa, nó nhận ra con hả? Han là nhận ra nhỉ?"
Tần Hương Cúc nghe xong cười lắc đầu.
Thật ra Lâm Y Y cũng biết, đứa nhỏ mới ra sinh ra không biết mẹ nó đâu, đứa nhỏ phải sau ba tháng mới có thể nhận ra.
Đại đội sản xuất Đại Đường.
Trước tiên Lâm Đại Quân đến nhà họ Tiêu báo tin cho mọi người: "Bà nội Tiêu, chị của cháu sinh rồi, sinh một cháu ngoại trai sáu cân, bộ dạng rất giống cháu." Bà nội Tiêu vừa nghe, cười đến toe toét: "Thân thể Nhất Nhất khỏe không? Thân thể nó không sao chứ?”
Lâm Đại Quân: "Thân thể của chị cháu tốt lắm, ngày mai chị ấy xuất viện, bác gái bên sui bảo cháu tới lấy chút đồ. Bác ấy bảo cháu mang..."
Bà nội Tiêu chuẩn bị xong đồ Lâm Đại Quân phải đem, nhất là gà mái, bỏ vào trong gùi.
Đi ra từ nhà họ Tiêu, Lâm Đại Quân lại vào trong nhà, sau đó dẫn theo ba em trai đến thị trấn, ngoại trừ Lâm Ngũ Đệ, Lâm Tam Quân với Lâm Tứ Quân đều là bao lớn bao nhỏ.
Lâm Đại Quân dẫn các em trai tới thị trấn, trước tiên đặt đồ vào trong nhà ở thị trấn, sau đó bảo Lâm Tam Quân trông coi ở nhà, tránh cho đồ đạc bị người ta đánh cắp, hoặc là gà mái chạy thoát gây họa đến nhà người khác, tiếp theo lại dẫn Lâm Tứ Quân và Lâm Ngũ Đệ đến bệnh viện.
Trong bệnh viện Tan Hương Cúc và Lâm YY đang nói chuyện phiếm, cục cưng đã uống sữa bột nên đang ngủ.
"Chị, chúng em đến đây, cháu ngoại trai của em đâu." Giọng nói lớn tiếng của Lâm Tứ Quân vang lên.
Lâm Ngũ Đệ đã tìm cháu ngoại trai nhỏ của cậu khắp nơi: "Chị, cháu ngoại trai của em đâu."
Lâm Y Y chỉ chỉ tiểu tổ tông nằm bên cạnh: "Ở đây này."
Lâm Tứ Quân thấy cục cưng: "Béo như Tiểu Ngũ vậy."
Lâm YY:
Cục cưng sáu cân không thể nói béo được, nhưng trên mặt quả thật béo núc ních, nhất là mặt trẻ con cực kỳ trắng nõn, nhìn qua cũng không phải là mập mạp à?
Lâm Ngũ Đệ từ lúc ba tuổi bắt đầu mập đến sáu tuổi, nhưng lại không phải loại béo khoa trương này, chẳng qua là ở thời đại này, béo hơn bạn cùng lứa tuổi một chút mà thôi, nhưng loại béo đến mức này, ở trong mắt mọi người chính là cực kỳ đáng yêu. Tất cả mọi người nói vận may của Lâm Ngũ Đệ tốt, lúc ấy cha mẹ cậu mới vừa qua đời, chị và các anh trai cậu đều từng khổ, chỉ có cậu không nhớ chuyện gì, bắt đầu nhớ chuyện đều chứa hạnh phúc trong đó, chị gái bên kia có thể nuôi cậu, anh trai cũng có thể nuôi cậu, cha mẹ người ta đều sống, cũng không hạnh phúc bằng đứa nhỏ này.
Đương nhiên, cũng có người ăn chanh chua, nói đứa nhỏ không có cha mẹ không tốt và vân vân.
Thời gian đó một đám người khinh thường cậu, đứa nhỏ không có cha mẹ sao không tốt? Đứa nhỏ đã ở riêng, vợ đi vào có thể quản lý việc nhà, con gái nhà ai không thích?
Lâm Ngũ Đệ nói: "Cháu ngoại trai nhỏ thật giống em." Cậu tò mò vươn tay, sờ mặt cục cưng.
Lâm Y Y cười nhìn cậu, cũng không giống những bà mẹ của cục cưng khác nhắc nhở cậu đừng tổn thương đến mặt cục cưng, .. Lâm Ngũ Đệ nhỏ, cũng sẽ không cố ý đi tổn thương đến mặt của trẻ con, hơn nữa chỉ sờ thì bị thương làm sao? Nếu cô cố ý nhắc nhở, ngược lại lòng của Lâm Ngũ Đệ sẽ bị tổn thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận